"Vương Xuân đấy à!"
Giọng Phùng Thạch vang lên.
"Vâng! Tổng giám đốc Phùng, ông có gì cần dặn dò ạ!"
Vương Xuân lập tức cười y chang một con chó Nhật.
Triệu Tứ Hải đứng cạnh nhìn thấy cảnh đó, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Tuy anh ta đến làm việc dưới trướng Phùng Thạch, và cũng được ông ta xem trọng, thẳng tay cho anh ta một căn biệt thự để ở, nhưng đến giờ, Phùng Thạch vẫn chưa giao một công trình quan trọng nào cho Triệu Tứ Hải làm. Vả lại, trong khoảng thời gian này, hai người cũng không liên lạc gì.
Triệu Tứ Hải cảm thấy mình như một mặt hàng bị Phùng Thạch bỏ quên. Tuy nhận được đãi ngộ rất tốt, nhưng lại chẳng có quyền hành gì.
Vương Xuân có thể khiến Phùng Thạch tự mình gọi điện đến, mà Triệu Tứ Hải lại chưa từng được như thế, đương nhiên là anh ta hâm mộ rồi.
"Dặn dò? Không có, chỉ là muốn báo cho cậu một tiếng, từ giờ trở đi, cậu đã bị đuổi. Giờ đến công ty sang chỗ kế toán thanh toán tiền lương đi, rồi cuốn gói cút đi", Phùng Thạch nhàn nhạt nói.
"Bị... Bị đuổi!"
Vương Xuân trợn mắt, toàn thân run rẩy như bị sét đánh, mặt mày tái nhợt.
Tin này quá bất ngờ, mà còn chẳng hiểu ra sao nữa!
Tự nhiên bị đuổi việc!
Trong giây phút ấy, Vương Xuân có cảm giác như đang nằm mơ nên mới nghe nhầm.
"Tổng giám đốc Phùng, ông... Nói lại với, hình như tôi nghe không rõ", Vương Xuân nặn ra một nụ cười nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngheo-thanh-ty-phu/3564274/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.