Chương trước
Chương sau
"Cũng sắp 10 năm không về Hoa Hạ rồi, không ngờ nơi đây lại thay đổi lớn như vậy".

Người phụ nữ mở miệng, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy uy nghiêm, khiến cho người ta có cảm giác muốn khuất phục.

Trong đầu bà ấy lại dần dần hiện lên ngoại hình của một thiếu niên.

"Bọn họ là?"

Sau đó, ánh mắt người phụ nữ rơi xuống những người đang đứng dưới đất.

"Thưa bà chủ Lâm, bọn họ đều là những người bí thư tỉnh ủy tỉnh Tô phái tới đón máy bay".

Ông Vân chống gậy đầu rồng đứng sau lưng cười mở miệng:

"Lúc chúng ta liên lạc với sân bay quốc tế Kim Lăng, bên phía bí thư tỉnh ủy cũng biết tin. Người dẫn đoàn phía dưới tên là Thang Ân Đình - lãnh đạo Kim Lăng".

Người phụ nữ lạnh nhạt liếc Thang Ân Đình một cái rồi quay đi.

Còn Thang Ân Đình, khi bị ánh mắt ấy nhìn thì cả người run lên. Trong khoảnh khắc đó, ông ta cảm giác như bị một con thú dữ nào đó nhìn chằm chằm vào, mồ hôi lập tức ướt nhẹp sống lưng.

Nhưng cái cảm giác ấy lại nhanh chóng biến mất.

"Thưa bà, tôi vâng theo lệnh của bí thư tỉnh ủy tới đón máy bay, hoan nghênh bà đến Kim Lăng chúng tôi!"

Thang Ân Đình bước lên trước, cúi đầu cung kính nói.

Từ thân phận, lai lịch, hay thậm chí đến cả cái tên của người phụ nữ trước mặt, ông ta cũng không biết.

Nhưng bí thư tỉnh ủy nói với ông ta rằng, vị khách quý sắp đến Kim Lăng có địa vị rất cao quý, chỉ một câu của bà ấy thôi đã có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế toàn cầu.

Đó là một nhân vật lớn có thân phận cao quý không thể khinh nhờn chân chính.

Lúc mới nghe thấy thế, Thang Ân Đình đã sợ ngây người, nghĩ mãi không ra, tại sao một nhân vật lớn như thế lại đến Kim Lăng.

Ông ta vốn đang uống trà với bí thư tỉnh ủy.

Ông ấy cho Thang Ân Đình một cơ hội lập công chuộc tội, nếu tiếp đãi khách quý tốt thì chuyện nhà họ Hồng sẽ từ việc lớn hóa nhỏ.

Vì vậy, đương nhiên ông ta phải tiếp đón khách quý thật tốt rồi.

Người phụ nữ gật đầu, chậm rãi bước xuống máy bay.

"Thưa bà, tôi đã chuẩn bị tốt khách sạn rồi. Bí thư tỉnh nói bà là người thành phố Thiên Kinh, nên tôi đã đặc biệt mời đầu bếp ở đó tới, giờ đang ở trên máy bay, tối nay sẽ đến nơi. Lúc đó, tôi sẽ chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho bà".

Thang Ân Đình cười nịnh nói.

"Ừ".

Bà ấy khẽ gật đầu, nhìn về nơi xa, ngẩn ngơ nghĩ.

"Tuy rằng rất muốn gặp Tiểu Hàn, nhưng những lễ nghi phiền phức này, rốt cuộc cũng phải làm cho có cái đã!"

Người phụ nữ thầm than.

...

7 giờ tối, tại phòng làm việc nhà hàng Eiffel.

"Cậu Lâm, đã có tin mới nhất, nhà họ Hồng cơ bản đã hoàn toàn sụp đổ".

Đường Quế Hùng cười ha hả bước vào nói: "Giờ, cả Hoa Hạ đều đang công khai lên án bọn họ. Hơn nữa, tôi vừa nhận được tin, 8 giờ tối nay, bản tin thời sự buổi tối ở Kim Lăng cũng sẽ đưa tin tiến hành bắt giữ điều tra đám Hồng Chính, Hồng Lượng, Hồng Phong. Bọn họ đều là những trụ cột chính của nhà họ Hồng".

"Còn Hồng Đạp Thiên kia?"

Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên hỏi.

"Cái này... Tạm thời chưa có thông tin về ông ta, không rõ ông ta đã đi đâu", Đường Quế Hùng đáp:

"Có điều, chuyện này cũng chẳng sao cả, giờ nhà họ Hồng đã hết đường cứu vãn, không thoát khỏi việc bị lật đổ đâu. Nhà họ Hồng biến mất thì mới bình ổn được cơn giận của quần chúng nhân dân Hoa Hạ".

Lâm Hàn gật đầu, tuy trong lòng vẫn cứ cảm thấy hơi lo lắng, nhưng anh thật sự không nghĩ ra được giờ nhà họ Hồng còn có cách nào có thể xoay mình được nữa.

...

Cùng lúc đó, tại viện dưỡng lão Long Sơn - Kim Lăng.

Đây là viện dưỡng lão cao cấp nhất Kim Lăng, nằm giữa sườn núi Tê Phượng Sơn, Bắc Giao, Kim Lăng.

Nơi này có phong cảnh tươi đẹp, không khí trong lành, hoa thơm chim hót, tựa như tiên cảnh nhân gian, hết sức thích hợp để dưỡng lão.

Mà người được sống ở đây, lúc trẻ đều nắm giữ chức vụ cao, hay các tướng lãnh trong quân đội.

Thậm chí, vài cái sân, xung quanh có binh lính cầm súng tự động, ánh mắt sắc bén, canh gác 24/24.

Một chiếc Audi A8 chạy dọc theo đường quốc lộ tới cửa viện dưỡng lão rồi ngừng lại.

Cửa xe mở ra, Hồng Đạp Thiên bước xuống.

Sắc mặt ông ta tái mét, cả người nặng nề mất hết sức sống, nhìn viện dưỡng lão trước mặt, trong mắt dấy lên hy vọng.

"Bố... Chỉ cần người còn sống thì nhà họ Hồng... sẽ không sụp đổ..."

Hồng Đạp Thiên lẩm bẩm, hít sâu một hơi, nhấc chân bước vào viện dưỡng lão.

5 phút sau, ông ta đi vào trong một cái sân.

Trong sân, trồng một cây ngô đồng xanh um tươi tốt.

Dưới táng cây, có một cụ già mái tóc bạc phơ, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám đang thảnh thơi nằm ngắm trăng trên ghế dựa.

Gương mặt ông cụ tràn đầy nếp nhăn, đoán chừng chắc phải hơn 90 tuổi.

"Bố!"

Hồng Đạp Thiên đi tới trước mặt ông cụ, bịch một tiếng quỳ xuống bên cạnh, nước mắt lăn dài trên gương mặt người đàn ông trung niên ấy.

Ông cụ này chính là Hồng Lâm Quân - bố Hồng Đạp Thiên.

Ông ấy từng theo Hồng Tú Toàn, tham gia khởi nghĩa Thái Bình Thiên Quốc. Trong khởi nghĩa, ông ấy đã cướp được khá nhiều tài sản rồi bỏ làm của riêng truyền cho con cháu, trong số đó có không ít bảo vật quốc gia từ thời xa xưa.

Hồng Lâm Quân nhờ vào những bảo vậy ấy mới nhanh chóng tích lũy gây dựng nên nhà họ Hồng.

Có thể nói, ông ấy chính là người sáng lập chân chính của nhà họ Hồng.

Song, cũng có mối quan hệ rất rộng trong bộ máy chính quyền Hoa Hạ.

"Đạp Thiên, có chuyện gì thế? Tại sao lại khóc?"

Hồng Lâm Quân nâng Hồng Đạp Thiên dậy, mở miệng hỏi.

"Đàn ông họ Hồng ta phải xử sự một cách quyết đoán dứt khoát, khóc sướt mướt như đàn bà thế thì còn ra thể thống gì nữa?", Hồng Lâm Quân nhíu mày răn dạy.

"Bố! Con có lỗi với nhà họ Hồng!"

Hồng Đạp Thiên không chịu đứng lên, mặt đầy xấu hổ, nước mắt vẫn lăn dài trên gò má.

"Làm sao, lẽ nào nhà họ Hồng đã xảy ra chuyện rồi à?"

Hồng Lâm Quân giật giật mí mắt, mấy năm nay ông cụ dưỡng lão trong đây, hoàn toàn không hỏi việc đời, ngắm hoa ngắm trăng, ngày qua ngày nhàn nhã yên bình, không biết gì đến chuyện bên ngoài.

"Vâng... Hơn nữa còn là chuyện lớn..."

Hồng Đạp Thiên nghẹn ngào nói: "Nhà... Nhà họ Hồng đắc tội người ta! Bố, bố giết con đi! Nhà chúng ta hủy trong tay con, con chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội!"

"Lấy cái chết tạ tội? Đạp Thiên, con yếu đuối như thế, sẽ không làm thất vọng biết bao công sức bố dốc lòng đào tạo con từ bé ư?", Hồng Lâm Quân lạnh lùng nói:

"Kể lại tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện xem!"

"Vâng... Thưa bố!"

Hồng Đạp Thiên lau nước mắt, kể lại mọi chuyện.

Khoảng 10 phút sau, ông ta mới kể xong.

"Lâm Hàn..."

Hồng Lâm Quân lẩm bẩm: "Một con kiến mà lại ép nhà họ Hồng ta tới tình trạng này? Khiến chúng ta sụp đổ ư?"

"Bố, chuyện này, con là đầu sỏ gây tội, ngay từ đầu, con không nên chọc tới thằng nhóc Lâm Hàn kia..."

"Câm miệng!"

Hồng Lâm Quân ngắt lời ông ta: "Chuyện đã đến nước này có hối hận cũng vô dụng, phải tự nghĩ cách mà đối phó đi!"

"Cách ư... Còn có cách nào nữa, giờ cả Hoa Hạ đều đang chỉ trích nhà họ Hồng, lấy đâu ra cách nữa chứ?"

Hồng Đạp Thiên chua sót nói, mặt mày đầy vẻ tuyệt vọng.

Hồng Lâm Quân im lặng không đáp, trầm ngâm suy nghĩ.

Cả đời ông cụ đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, bởi vậy suy nghĩ vấn đề cũng vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Hồng Đạp Thiên quỳ bên cạnh không dám hó hé. 5 phút sau, Hồng Lâm Quân thở dài, buồn bã nói: "Đạp Thiên, con vào phòng bố lấy Dạ Minh Châu của Thái Hậu Từ Hi mà bố cất giấu từ triều đại trước ra đây".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.