Kế tiếp, Lâm Hàn lái xe đưa Triệu Nhã trở về Hilton.
Về đến Hilton cũng đã 7 giờ tối.
Anh vừa mở cửa ra thì phát hiện có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, ông ta bưng một tách cà phê nóng thưởng thức với vẻ mặt đầy thỏa mãn.
"Không phải ông đến chỗ của Triệu Tứ Hải rồi sao? Tại sao lại về đây?"
Lâm Hàn nhướng mày.
Người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế chính là bố vợ Dương Cảnh Đào.
Hồi trưa, ông ta được Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đón đi, Lâm Hàn không ngờ còn chưa hết một ngày Dương Cảnh Đào đã lén chạy về.
"Sao hả? Lâm Hàn, tôi là bố vợ cậu đấy, tôi thích uống cà phê xay chỗ này, thích ở phòng Tổng thống đấy, không được sao? Cũng không xài tiền của cậu, cậu sốt ruột cái gì chứ!"
Dương Cảnh Đào lườm, lại hớp một ngụp cà phê:
"Vả lại, con gái út của tôi ở đây, tôi đến chơi với con bé không được à?"
Lâm Hàn lắc đầu, cũng lười nói chuyện với Dương Cảnh Đào, dù sao anh và Dương Lệ đã cùng dọn ra ngoài, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Mà nguyên nhân khiến Dương Cảnh Đào lén chạy từ khách sạn Như Mộng về đây là vì điều kiện bên đó quá kém, phòng vừa nhỏ mà lại có mùi ngai ngái, ngay cả cà phê xay đưa tới cửa cũng không có.
Cuối cùng, Dương Cảnh Đào lén la lén lút về đây.
Sau khi đưa Triệu Nhã về phòng nghỉ ngơi, Lâm Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngheo-thanh-ty-phu/3559627/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.