Mặt Chu Nhã Thiến lạnh như băng, cô ta cảm thấy tầng lớp của đại gia Trần Nam quá cao.
Cho dù Lâm Hàn là người của Trần Nam, nhưng Trần Nam nói chuyện với quản lý thì Lâm Hàn cũng không có tư cách xen vào.
Bởi vì… điều này khiến cô ta rất khó chịu.
“Lâm Hàn là người của tôi, cậu ấy muốn nói thì nói. Ngược lại là cô đấy, câm miệng”, Trần Nam liếc mắt nhìn Chu Nhã Thiến.
Chu Nhã Thiến há miệng, nhưng không dám nói thêm nữa.
“Đúng là nhà họ Hồng chỉ vay 1 tỷ tệ, còn họ đầu tư bao nhiêu tỷ để mua thiết bị bảo vệ môi trường thì tôi không biết”, quản lý mỉm cười nói.
“Được rồi”.
Lâm Hàn gật đầu, nghĩ thấy cũng đúng, giá của thiết bị bảo vệ môi trường cũng chỉ có nhân viên nội bộ mới biết, nhân viên ngân hàng Thiên Thuỵ đương nhiên không có tư cách biết.
Nhưng như Hồng Chính nói, nhà họ Hồng đầu tư hơn 10 tỷ tệ để mua thiết bị bảo vệ môi trường, nhưng họ lại chỉ vay 1 tỷ tệ, con số này hơi kỳ lạ.
“Những điều này, vẫn nên chờ kết quả bên phía Triệu Nhã thì hơn”.
Lâm Hàn vuốt cằm.
Sau đó ba người Lâm Hàn đi vào khu công nghiệp, Chu Nhã Thiến và quản lý đi đến nhà máy bên kia để chụp ảnh.
“Hừ, Lâm Hàn, anh chính là tên vô dụng!”
Chu Nhã Thiến nhìn theo bóng lưng Lâm Hàn rồi hừ lạnh:
“Cho dù anh có thể ôm đùi đại gia Trần Nam thì sao? Chắc cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngheo-thanh-ty-phu/3559619/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.