"Tần Thủy Hoàng, Đường Thái Tông, bọn họ tạo nên một sự nghiệp vĩ đại, thống nhất sáu nước, được sử sách gọi là Trấn Quan Chí. Ai trong số họ mà quanh mình không có thi cốt xếp chồng như núi? Ai không có người chết vì mình?"
Đường Quế Hùng tiếp tục nói:
"Bỏ qua mấy vị vua đó, chỉ nói bố của cậu Lâm thôi, thì hồi còn trẻ, ông ấy cũng có những người anh em đi theo mình, vào sinh ra tử với nhau".
"Nhưng trong đó có hai người, khi đi đến Châu Phi cùng ông chủ Lâm bàn chuyện khai thác mỏ vàng với tù trưởng nơi đó, đã bị thổ dân của gã tù trưởng bắt lấy, trực tiếp phanh thây ăn luôn. Nhưng ông ấy vẫn nén giận, bình tĩnh đàm phán chuyện mỏ vàng với gã kia".
"Cậu Lâm, tậm trạng bây giờ của cậu giống y như ông chủ Lâm lúc đó vậy".
Ánh mắt Lâm Hàn lập lòe, không ngờ bố mình còn từng trải qua việc như thế.
"Ông chủ Lâm có thể gây dựng nên sự nghiệp và đứng ở vị trí như bây giờ đều là từng bước đạp lên thi cốt của một đống người chết mới có".
"Vì vậy, tôi muốn nói với cậu Lâm là, cậu chỉ cần thả lỏng, tiếp tục sự nghiệp của mình, đừng chìm trong sự đau buồn, vì nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cậu", Đường Quế Hùng nghiêm túc nói:
"Cậu Lâm à, cậu là con trai một của ông chủ Lâm, từ khi vừa chào đời đã hẹn trước sẽ khuấy đảo tình thế, trở thành hạc trong bầy gà. Đó là số mệnh của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngheo-thanh-ty-phu/3558568/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.