"Có van xin cũng vô dụng! Tôi chỉ nhận tiền thôi!", vẻ mặt anh Công Kê không chút thay đổi nói:
"Tiền trao thì cháo múc, ông mang tiền đến đây cho tôi thì tôi sẽ đưa cho con trai ông một túi".
Sắc mặt Trần Minh Lượng trắng bệch.
"Bố ơi! Tiền! Con cần tiền bố ơi!"
Cậu học sinh kia cứ như phát điên, không ngừng lắc vai Trần Minh Lượng: "Con không được hít con sẽ chết thật đó!"
"Con trai, con cố chịu đựng đi!"
Trong mắt Trần Minh Lượng rưng rưng: "Bố sẽ đi bán nhà, con cố chịu một chút, đợi có tiền bố sẽ cho con hít mà!"
"Con muốn ngay bây giờ!"
Cậu học sinh siết chặt nắm tay gầm lên, chửi:
"Trần Minh Lượng! Đồ vô dụng nhà ông! Có mỗi 100 ngàn ông cũng không lấy ra được! Ông chính là cái đồ vô tích sự! Ông đành lòng trơ mắt nhìn con trai ông chết sao hả?!"
"Con ơi...mày...mày mắng bố mày là vô dụng sao?"
Trần Minh Lượng ngây ngẩn, trợn to mắt khó tin.
Bị chính con trai mình mắng là đồ vô tích sự, so với chuyện giết ông ta thì còn đau đớn hơn nhiều.
Chứng kiến cảnh tượng này, Lâm Hàn khẽ lắc đầu.
Ma túy quả thật vô cùng độc hại, nó còn có thể khiến bố con trở mặt thành thù.
Anh nhìn lại đồng hồ, ước chừng đám người Tiểu Đông cũng sắp vào rồi.
Một khắc sau, rầm!
Cửa gian phòng số 2 lại bị đá văng ra.
Bốn người vạm vỡ ồ ạt xông vào.
Thân hình bọn họ cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngheo-thanh-ty-phu/3554563/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.