"Đương nhiên rồi, anh Cực có thể ngồi lên vị trí như bây giờ hoàn toàn là dựa vào hai bàn tay của mình xông pha ra. Cả quãng đường ấy, chỉ hơi sơ suất một chút thôi sẽ bị mất mạng như chơi!", Thạch Tông nhìn Trần Vô Cực bằng ánh mắt tràn đầy sùng bái:
"Cho nên, anh ấy mới có khí thế như giờ, tôi vẫn luôn xem anh Cực là thần tượng của mình".
"À đúng rồi!"
Ánh mắt Thạch Tông chợt nhìn sang Lâm Hàn, chế giễu nói: "Trần Nam, tên này nói mình có địa vị cao trong Vùng Xám! Mày nói xem anh Cực biết cậu ta không?"
"Biết không á? Sao anh Cực có thể biết cái tên vô danh tiểu tốt này được?"
"Đúng thế! Lời nói ban nãy của cậu ta chi để lòe mọi người thôi!"
Những người xung quanh lập tức chế giễu Lâm Hàn.
"Thạch Tông, chuyện lúc nãy đã qua rồi, mong mày đừng có lảm nhảm nữa, ok!", Trần Nam nhướng mày:
"Cậu em Lâm Hàn có chút ngông của tuổi trẻ nên nói vậy thì bình thường thôi, khi mày còn trẻ không nổ à? Nếu mày còn chế giễu Lâm Hàn nữa, đừng hỏi sao tao trở mặt với mày!"
Thạch Tông trợn mắt khinh thường, không thèm cãi lại.
Chẳng phải gã ta sợ Trần Nam, nhưng giờ là lễ kế nhiệm, nên Thạch Tông cũng không dám gây chuyện.
"Người kia chắc là Ngô Xuyên hả!"
Hà Lộ chỉ vào thanh niên ngồi bên tay trái Trần Vô Cực nói.
Thanh niên để tóc húi cua, ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, cả người toát lên vẻ uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngheo-thanh-ty-phu/3551521/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.