Chương trước
Chương sau
Trương Đào lục tìm tên ID Anh trai chạy Rolls-Royce, mở ra bắt đầu nhắn.

"Anh trai chạy Rolls-Royce, anh ấn follow em vì nhìn trúng em rồi đúng không?"

"Hôm nay, em đến công ty của anh lại bị tên Lâm Hàn nghèo kiết xác kia ăn hiếp, anh phải đứng ra bênh vực em đó!"

"Người này cũng muốn đến Sa Ngư làm streamer, lại còn mặt dày lết đến tận trụ sở chính công ty Sa Ngư nữa!"

"Anh trai chạy Rolls-Royce ơi, anh là ông chủ của Sa Ngư mà, anh đuổi anh ta giúp em đi! Để cảm ơn anh, anh muốn gì em cũng chiều hết á!"

Gửi xong tin nhắn, Trương Đào chảnh chọe nhìn về phía Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, tôi đã gửi tin nhắn rồi, chỉ cần Anh trai chạy Rolls-Royce đọc được, chắc chắn sẽ đuổi cổ anh đi! Giấc mơ làm streamer của anh cũng tan thành mây khói luôn!"

"Ồ", Lâm Hàn gật đầu không nói không rằng lấy điện thoại ra.

"Hứ, lấy điện thoại di động ra làm cái quái gì? Trong lòng anh đang rất bứt rứt đúng không, còn giả vờ bấm điện thoại để che giấu", Trương Đào cười nhạo:

"Lâm Hàn, nếu như anh chịu cầu xin tôi, tôi sẽ giúp xin Anh trai chạy Rolls-Royce tha thứ, để anh ấy không đuổi anh nữa".

Đinh đông!

Cô ta vừa dứt lời, liền có tiếng tin nhắn trong điện thoại vang lên.

Cô ta nhìn vào thì thấy một nhắc nhở: "Có người trả lời tin nhắn riêng của bạn".

"Anh trai chạy Rolls-Royce trả lời tin nhắn của tôi rồi này, lại còn chỉ trong vài giây thôi đấy!"

Trương Đào ngạc nhiên mừng rỡ, tim đập loạn nhịp, hai má cũng đỏ lên, mở ra xem thì đúng là tin nhắn của Anh trai chạy Rolls-Royce, anh ấy chỉ nhắn lại một chữ:

"Biến!"

"Sao Anh trai chạy Rolls-Royce lại bảo mình biến chứ?"

Trương Đào trợn tròn mắt, nghệt mặt ra, không ngờ Anh trai chạy Rolls-Royce lại trả lời cô ta như vậy!

Sau đó, con người cô ta xoay tròn, sao Anh trai chạy Rolls-Royce lại bảo cô ta biến được chứ?

Nhất định là anh ấy bảo Lâm Hàn biến rồi!

"Lâm Hàn, nhìn thấy chưa! Anh trai chạy Rolls-Royce bảo anh biến đi kìa!"

Trương Đào quơ màn hình điện thoại trước mặt Lâm Hàn, vô cùng đắc ý nói:

"Bây giờ anh còn không biến ngay đi hả?"

"Livestream Sa Ngư không phải là chỗ loại người như anh có thể đến, ngoan ngoãn về nhà ăn no chờ chết đi! Anh tưởng cỡ như anh mà cũng làm streamer được à?"

Lâm Hàn không có động thái gì, chỉ đứng đó nở nụ cười.

Thấy Lâm Hàn vẫn chưa chịu đi, Trương Đào nôn nóng chỉ tay vào quản lý Điềm Điềm, ra lệnh cho cô ta:

"Cô đó! Sao còn không gọi bảo vệ đuổi tên Lâm Hàn này ra ngoài? Ông chủ mấy ngươi cũng lên tiếng bảo Lâm Hàn biến khỏi đây rồi đấy! Nhanh chóng gọi bảo vệ đến đi!"

"Tôi nói cho cô biết, tôi là người được Anh trai chạy Rolls-Royce vừa ý! Nếu cô không nghe theo chỉ thị của tôi, tôi cũng bảo Anh trai chạy Rolls-Royce đuổi cô luôn!"

Nghe đến đây, quản lý Điềm Điềm không khỏi lắc đầu ngao ngán, ánh mắt nhìn Trương Đào như đang nhìn kẻ ngu.

"Màn hài kịch này cũng nên kết thúc thôi".

Nụ cười ban nãy của Lâm Hàn cũng đã vụt tắt, anh mất kiên nhẫn phất tay về phía Trương Đào.

"Ý của anh là sao?", Trương Đào sửng sốt.

Được Lâm Hàn ra hiệu, quản lý Điềm Điềm mở miệng:

"Bảo vệ, đuổi người này ra ngoài".

Bốn người bảo vệ nhanh chóng đi vào.

"Haha, bảo vệ đến rồi! Lâm Hàn, anh sắp bị đuổi rồi!"

Vừa thấy bảo vệ, Trương Đào bật cười ha hả, mặt đầy đắc ý: "Còn cô quản lý này cũng biết điều lắm đấy! Lát nữa tôi sẽ nhắn tin cho Anh trai chạy Rolls-Royce, kể cho anh ấy nghe cô đã nghe lời tôi thế nào, biết đâu cô còn được tăng lương, lại còn..."

Cô ta còn chưa nói hết câu, sắc mặt lập tức thay đổi:

"Mấy người làm gì vậy!"

"Buông tôi ra!"

Bốn người bảo vệ kia nhấc luôn Trương Đào lên, đi thẳng ra ngoài.

"Buông tôi ra!"

"Mấy người bắt nhầm người rồi, người phải bắt là tên Lâm Hàn vô dụng kia kìa!"

"Buông tôi ra nhanh coi!"

Trương Đào không ngừng giãy giụa, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, tiếng gào hét ngày một xa hơn.

Bịch!

Trương Đào bị bốn người bảo vệ nâng lên quăng ra ngoài đường.

"Ôi trời ôi, đau quá đi mất!"

Trương Đào xoa mông, đau đến nhe răng toét miệng.

Vẻ mặt cô ta hết sức kinh ngạc, không hiểu vì sao bảo vệ không đuổi Lâm Hàn mà lại đuổi cô ta ra ngoài!

"Tại sao chứ? Mấy gã bảo vệ này bị đui hết rồi à, đuổi cũng đuổi nhầm người nữa!"

Trương Đào tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:

"Không được, mình phải mách với Anh trai chạy Rolls-Royce, mình phải trả thù!"

"Mình muốn Anh trai chạy Rolls-Royce phải đuổi Lâm Hàn, không chỉ thế, còn đuổi luôn cái cô quản lý kia nữa!"

"Đúng rồi, đuổi luôn mấy gã bảo vệ bị đui kia luôn! Tóm lại, chỉ cần xúc phạm đến mình đều không cho ở lại!"

Vừa nói, cô ta vừa lấy điện thoại mở app livestream Sa Ngư ra, định nhắn tin cho Anh trai chạy Rolls-Royce.

Nhưng vừa nhấn mở app ra, cả người cô ta liền chưng hửng.

Cô ta nhìn thấy nhắc nhở của app livestream:

"Tài khoản của bạn đã bị xóa vĩnh viễn vì vị phạm nội quy, không thể đăng nhập được".

"Bị...bị xóa á?"

Trương Đào dụi mắt, không dám tin vào mắt mình, cô ta đã bị xóa khỏi livestream Sa Ngư rồi.

"Tại sao chứ? Tại sao lại xóa tài khoản của tôi! Tôi là người được Anh trai chạy Rolls-Royce nhìn trúng mà, anh ấy là ông chủ của Sa Ngư đấy!"

Trương Đào tức đến giậm chân, cô ta như sắp phát điên:

"Người được ông chủ nhìn trúng mà mấy người cũng dám xóa, ban quản lý Sa Ngư mấy người đều là một lũ đần độn!"

"Chết tiệt!"

"Chết tiệt!"

Trương Đào thở hổn hển gào hét.

Brừm...

Đột nhiên có một tiếng động cơ xe đinh tai nhức óc vang lên, một chiếc Maserati nữ hoàng màu đỏ ngừng lại giữa giao lộ.

"Chiếc xe này đẹp quá, hiệu gì thế nhỉ?"

Ánh mắt Trương Đào nhìn vào chiếc xe có hơi khó hiểu.

Đường cong chiếc xe này thật mĩ miều, bề ngoài bóng bẫy mà lại rất ngầu lòi.

Nhưng Trương Đào không biết chiếc xe này hãng gì, dù sao cô ta cũng chỉ biết BMW, Mercedes, Audi.

"Hừ, chắc chỉ là mấy chiếc xe nội địa vài trăm ngàn tệ thôi! Bên ngoài bắt mắt thế thôi chứ chất lượng đương nhiên thua xa BMW, Mercedes, Audi rồi", Trương Đào liếc xéo xem thường:

"Những loại có vẻ ngoài thế này cũng chỉ thu hút mắt người khác thôi!"

Lúc này, cửa xe mở ra, một người thanh niên và một người đàn ông trung niên bước xuống.

Người thanh niên với khuôn mặt sáng sủa, hai má hơi gầy, cũng khá đẹp trai. Gã ta mặc một bộ vest Armani, trông vô cùng sang trọng.

"Ôi anh đẹp trai kìa!"

Khi nhìn thấy người thanh niên này, hai mắt Trương Đào như phát sáng lên.

"Không đề cập đến xe thì anh chàng này đẹp trai quá đi mất!", Trương Đào thầm nghĩ.

Mà người đàn ông trung niên kia, thì lại có bụng bia, mặt mày dữ dằn, khoảng 40 đến 50 tuổi.

"Hửm?"

Người thanh niên vừa xuống xe, liền thấy có một cô gái đang ngồi bệch trên mặt đường, nhìn chằm chằm gã ta với vẻ mặt thèm khát.

"Cái quái gì thế này? Cô nhìn trúng anh đây rồi hả?"

Trong mắt người thanh niên hiện lên tia xem thường: "Sao không tự soi mình vào bãi nước tiểu xem, mặt đầy thẹo mụn với sẹo rỗ, còn mập như heo nữa, gớm chết đi được".

"Minh Sơn, thứ con gái này có gì mà nhìn?", người đàn ông trung niên bên cạnh vừa thấy ánh mắt gã thanh niên thì cười nói.

"Đúng vậy, con dân đen dưới đáy xã hội vừa nhìn thấy cháu đẹp trai, còn chạy Maserati, chắc là mê mệt cháu rồi", gã thanh niên nhàn nhạt nói.

"Nhưng đúng là con xe Maserati nữ hoàng này của cháu tốt thật đấy, tính năng hiện đại mà động cơ cũng rất mạnh nữa", người đàn ông trung niên lại nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.