Ầm!
Giọng nói Lâm Hàn rất bình thản, nhưng lời tuôn ra cứ như tiếng sét ngang tai, làm cho Ngô Xuyên chết trân tại chỗ, sắc mặt phờ phạc, mãi chẳng động đậy.
"Anh... Anh Hàn..."
Toàn thân Ngô Xuyên run rẩy, hàm răng va vào nhau lập cập: "Anh nghe tôi giải thích đã..."
"Tôi không cần anh phải giải thích, hồi nhỏ quả thật anh đã chịu không ít cực khổ, dù bố mẹ đã mất nhưng anh đối đãi với ông nội anh rất hiếu thảo, phẩm hạnh không tồi. Hơn nữa, quan hệ của anh với những người dân ở khu Bành Hộ cũng rất tốt, thế nên tôi mới để anh thay thế vị trí của tên Mặt Sẹo, còn giao hết thảy công việc tái định cư và bồi thường của khu Bành Hộ cho anh".
"Vợ của tôi là người tổng phụ trách cải tạo khu Bành Hộ, tôi hi vọng cô ấy sẽ hoàn thành công việc cải tạo khu Bành Hộ một cách suôn sẻ. Thế nên, tôi đã mong mỏi Ngô Xuyên anh có thể thay tôi làm tốt công việc đền bù này, tránh mang thêm phiền phức cho vợ tôi".
Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên.
"Nhưng bây giờ, anh đã làm tôi thất vọng quá!"
"Những gì tôi thấy không phải là một người có thể giúp tôi làm tốt công việc tái định cư và bồi thường. Tôi thấy chỉ là một tên nhà giàu mới nổi trong tài khoản có hơn một trăm triệu tiền bồi thường, liền mua Armani, Longines, Rolex và cả Louis Vuitton nữa".
"Cái câu 'con nhà lính, tính nhà quan' chính xác là dành cho anh đấy, Ngô Xuyên à, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngheo-thanh-ty-phu/3398671/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.