Trần Đại Lâm đặt một ngón tay lên môi, vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Con trai tôi muốn nói chuyện điện thoại với giám đốc Trương, mọi người im lặng chút, gác chuyện thằng nhãi vô dụng Lâm Hàn qua một bên đã, dù sao cũng không được làm giám đốc Trương nổi giận!"
Mọi người đồng loạt gật đầu, không nói thêm câu nào, tất cả đều nhìn về phía Trần Tùng, hiện trường vô cũng yên tĩnh.
Trần Tùng hít sâu, nhấn nút nhận điện thoại, cười nói:
"Chào giám đốc Trương!"
"Cậu này nói chuyện với cấp trên thật đúng mực, sau này ắt hẳn sẽ trở thành người tài! Tương lai sẽ vô cùng rộng mở!", trong mắt Dương Cảnh Đào biểu đạt khen ngợi.
"Trần Tùng, cậu không cần tới Sở Y tế làm việc nữa", trong điện thoại, giọng nói lạnh ngắt của Trương Chấn vang lên.
"Hở?"
Ánh mắt Trần Tùng phát sáng: "Giám đốc Trương, chẳng lẽ ông muốn điều tôi đến bộ phận khác?"
Cậu ta biết rõ, trong bộ máy nhà nước, nguồn thu nhập ở Sở Y tế cũng không tính là béo bở, nếu điều cậu ta đến bộ Công Thương, Bộ Giao thông vận tải hoặc là Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm thì chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.
"Haha, ý tôi là cậu không còn là nhân viên công chức nữa, cậu không cần đi làm nữa, giám đốc Vương vừa mới loại trừ hồ sơ của cậu rồi".
Trương Chấn cười lạnh nói.
Rầm!
Thoáng chốc, Trần Tùng cảm giác như bị sét đánh ngang tai.
Hai chân cậu ta mềm nhũn, cả người không còn sức lực, ngồi bịch xuống đất, cả khuôn mặt tràn ngập nỗi tuyệt vọng.
"Tiểu Tùng, sao thế! Giám đốc Trương đã nói gì?", Trần Đại Lâm chạy lại đỡ lấy Trần Tùng.
"Con... Con mất việc rồi, giám đốc Trương nói trong điện thoại, hồ sơ của con đã bị loại trừ rồi", Trần Tùng lẩm bẩm, hai mắt vô hồn.
"Đang yên đang lành sao lại như thế chứ?"
Trần Đại Lâm lo lắng: "Nhân viên công chức không phải là việc làm ổn định sao! Làm sao lại có thể như thế? Giám đốc Trương không nói nguyên nhân sao?"
"Không có".
Trần Tùng lắc đầu: "Giám đốc Trương đã cúp máy rồi".
"Chuyện này... Ôi trời ơi, tại sao có thể như vậy được?"
Trần Đại Lâm sốt ruột đến giậm chân, chỉ muốn đào một cái hố để chui vào, con trai thi đậu công chức làm người bố như ông ta ngày nào bước ra đường cũng nở mày nở mặt, ngẩn cao đầu tự hào, còn mời họ hàng đến đãi tiệc khoe khoang.
Nhưng bây giờ, công việc nhân viên công chức đột nhiên mất tăm?
Trần Đại Lâm cảm thấy bẽ mặt đến cực độ.
"Tứ Hải!"
Trần Đại Lâm tức thì quay sang Triệu Tứ Hải: "Không phải quan hệ của cháu với giám đốc Trương cũng khá tốt sao, cháu hỏi giúp cậu xem, rốt cuộc nguyên nhân do đâu, dù cho không cần Tiểu Tùng nữa thì cũng phải nói rõ lý do chứ!"
"Được rồi, cậu à, cậu đừng nóng, cháu sẽ gọi điện cho giám đốc Trương!"
Triệu Tứ Hải gọi điện thoại cho Trương Chấn, hơn nữa còn mở loa ngoài.
Điện thoại kết nối.
"Alo, giám đốc Trương..."
"Tứ Hải, tôi biết mục đích cuộc gọi này của cậu", Trương Chấn thẳng thừng cắt ngang nói.
"Cậu nói cho Trần Tùng biết, cậu ta đã đụng vào người không nên đắc tội, đấy là nguyên nhân cậu ta bị loại trừ".
Dứt lời, Trương Chấn liền cúp điện thoại.
"Đụng vào người không nên đắc tội sao?"
Trần Tùng sững sờ, cậu ta trầm tư suy nghĩ, khoảng thời gian này, mình có đắc tội với ai đâu cơ chứ!
Chẳng lẽ...
Trần Tùng nhìn về phía Lâm Hàn, nếu là gây sự với ai, cũng chỉ có mỗi Lâm Hàn mà thôi.
Từ lúc Lâm Hàn bước vào nhà hàng đến giờ, cậu ta không ít lần chế giễu Lâm Hàn.
Nhưng mà, vì sao cậu ta không đắc tội nổi Lâm Hàn cơ chứ? Đùa gì đó, vì sao cậu ta không được đắc tội với thằng nhãi vô dụng này hử!
"Rốt cuộc là ai chứ!"
Vẻ mặt Trần Tùng sầu khổ, trong lòng vô cùng khó chịu.
Đám người Dương Cảnh Đào cũng yên lặng, trong lòng cũng thấy tiếc cho Trần Tùng, đồng thời cũng tò mò, rốt cuộc Trần Tùng đã làm mất lòng ai đây.
"Bà xã, chúng ta về thôi".
Lâm Hàn đứng lên nói, nếu Trần Tùng đã bị cắt chức, vậy bữa tiệc hôm nay cũng không cần phải tiếp tục nữa.
"Vâng!", Dương Lệ cũng đứng dậy.
"Lâm Hàn, thằng nhãi vô dụng kia, không phải mày vui lắm sao? Tao bị cắt chức rồi đấy!"
Trần Tùng nhìn Lâm Hàn với ánh mắt căm thù, nói:
"Tao bị cắt chức tám chín phần là do mày vô lễ với giám đốc Trương và giám đốc Vương rồi, làm bọn họ tức giận nên mới đưa tới kết cục này! Bây giờ mày vui lắm chứ gì!"
Lâm Hàn có chút sửng sốt, thật ra mà nói từ đầu đến cuối, vốn dĩ Lâm Hàn không bận tâm đến tên Trần Tùng này, nhưng mà lúc này, cậu ta lại muốn cắn bậy.
Lâm Hàn nhếch mép mỉm cười.
"Tôi đúng là vui lắm đó, dù sao cậu cũng là nhân viên công chức, chức vị vững chắc nha, tôi ganh tị chết đi được!"
"Bây giờ cậu bị cắt chức, tôi vui vẻ khỏi phải nói! Sau khi về nhà, tôi còn phải khui sâm-banh ăn mừng nữa đó! Hahaha!"
"Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày dám ăn nói với tao thế à!"
Trần Tùng giận sôi máu, cặp mắt đỏ bừng, cả người run rẩy.
Lời nói này của Lâm Hàn khác nào đổ dầu vào lửa!
Vốn dĩ làm mất "chén cơm ngon" đã vô cùng khó chịu rồi, Lâm Hàn lại còn nói ra những câu này, toàn thân cậu ta đau nhức như bị kim đâm vậy.
"Ông đây đánh chết mày!"
Trần Tùng siết chặt nắm đấm xông về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn cũng không thèm nhìn, thẳng chân đạp lại một cước.
Ầm!
Cả người Trần Tùng bị đạp văng ra mấy mét, té xuống đất lăn lộn mấy vòng.
"Á! Đau quá đi mất!"
Trần Tùng lớn tiếng kêu gào.
Trên mặt cậu ta đều là máu đỏ, cảm giác mỗi một khúc xương trên người đều đau đớn khôn cùng, như là đang bị đập nát toàn bộ, đau đến nỗi không ngừng run rẩy.
"Bà xã, chúng ta đi thôi".
Lâm Hàn kéo Dương Lệ bước ra khỏi nhà hàng.
Tiếng nói anh phảng phất vọng lại:
"À đúng rồi, không lâu nữa nhà mới sửa sang xong, sẽ mời mọi người đến ăn tiệc chúc mừng, nhớ mang quà theo đấy nhé".
"Ra vẻ gì chứ! Chỉ là một căn nhà cũ nát sửa sang lại thôi, làm như là giống biệt thự nhà chúng ta vậy, còn phải có quà cáp, đúng là không biết xấu hổ!", Dương Duyệt cười nhạo.
"Tiểu Tùng, con có sao không con!"
Vẻ mặt Trần Đại Lâm tràn đầy lo lắng đỡ con trai dậy.
"Tôi phải về rồi, Tiểu Khiết cũng sắp quay về từ nước ngoài, tôi còn phải dọn dẹp lại phòng cho con bé nữa", Trần Diễm Diễm lên tiếng.
"Dương Cảnh Đào, tôi nhắc nhở ông một câu, thằng vô dụng Lâm Hàn này không thể làm chồng Tiểu Lệ được đâu, tôi mong rằng ông nhanh chóng bảo Tiểu Lệ ly dị thằng vô dụng đó đi!"
"Tôi biết rồi, không cần bà lắm lời", Dương Cảnh Đào cau mày, sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Khiết sao rồi?"
"Hừ, Tiểu Khiết sống rất tốt, từ nhỏ đã học ở nước ngoài, thừa hưởng nền giáo dục tiên tiến, bây giờ người ta là tiến sĩ rồi, tương lai rộng mở!", Trần Diễm Diễm liếc mắt.
"Ly dị với ông đúng là một quyết định sáng suốt, không thì làm sao Tiểu Khiết có thể được hưởng nền giáo dục tốt như vậy chứ!"
"Con bé sống tốt thì tôi yên tâm rồi", Dương Cảnh Đào thở phào nhẹ nhõm.
...
"Tên Trần Tùng kia đúng là gieo nhân nào gặt quả đó!"
Dương Lệ tâm trạng khá tốt ngồi trên sofa: "Nhìn cách cậu ta ỷ vào thi đậu công chức mà không ngừng chế nhạo chúng ta, bây giờ thì hay rồi, chức vụ cũng mất! Haha!"
"Cơ mà tuy rằng Trần Tùng miệng thối, nhưng vẫn có chút thông minh, không đến nỗi dây vào người không nên đắc tội chứ!", Dương Lệ buồn bực khó hiểu.
"Ông xã, anh nghĩ cậu ta đắc tội với ai nhờ?"
"Đương nhiên là đắc tội với anh rồi, anh bảo Vương Vi Dân khai trừ Trần Tùng đấy", Lâm Hàn vừa gặm táo vừa nói.
"Không chém gió thì anh chết à!"
Dương Lệ liếc Lâm Hàn: "Mới vừa rồi còn chém gió chuyện núi Vân Mộng đã đành đi, giờ lại còn chém nữa à!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]