Ngay lập tức, cửa phòng mở ra, một người đàn ông tầm 40 tuổi xuất hiện.
Người đàn ông này mặt vuông chữ điền, để ria mép, mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn màu xám, con ngươi sâu thẳm, cả người toát ra một vẻ u ám tựa như đã trải qua vô số sóng gió trong cuộc đời.
Đây chính là nhân vật hàng đầu của vùng ranh giới chợ Đông Hải, Trần Vô Cực!
Tay ông ta đeo một chuỗi vòng hạt, bàn tay thì không ngừng xoay vần hai viên sắt, tạo ra âm thanh ma sát kin kít.
“Cậu là...”
Trần Vô Cực nhìn người thiếu niên trước mặt mình, ngạc nhiên trố mắt ra.
Lộp cộp!
Hai viên sắt rơi xuống đất, lăn đi!
Chương 40: May mà có Vĩnh Phú
“Anh Cực?”
Tên đưa Lâm Hàn vào ngây cả ra, lần đầu tiên hắn thấy Trần Vô Cực có biểu cảm thất thố như vậy.
Phải biết rằng Trần Vô Cực là nhân vật hàng đầu ở thành phố Đông Hải, hai bên trong tối ngoài sáng đều phải nể mặt ông ta.
Tại sao lại có thái độ như vậy với một cậu thiếu niên?
“Vào phòng nói chuyện”.
Biểu cảm Lâm Hàn bình tĩnh, bước vào trong phòng.
Trần Vô Cực lập tức đóng cửa lại, đứng sau lưng Lâm Hàn cung kính gọi:
“Chào cậu Lâm ạ!”
“Lâu lắm không gặp rồi”, Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt dường như đang hồi ức.
“Đúng vậy”, Trần Vô Cực gật đầu, cảm thán:
“Mười năm không gặp rồi, lúc đó cậu Lâm vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngheo-thanh-ty-phu/3398596/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.