Gian phòng rất đơn giản, hiển nhiên không xa hoa như Đại Minh Thánh Thiện, nhưng dù sao cũng ở nơi hẻo lánh như vậy, ấm áp sạch sẽ là đủ rồi. Trong phòng có hai chiếc giường, một chiếc đã xốc chăn lên, rõ ràng là chiếc giường Ngụy Ny Ny vừa mới nằm xuống, còn chiếc giường còn lại...
Trần Thanh Xuyên ban đầu muốn ngủ trên một chiếc giường khác, nhưng bây giờ có vẻ như nó không thực tế lắm.
Vì lúc này trên giường còn lại có quần áo của Ngụy Ny Ny, đều là đồ lót bó sát nên anh không thể tự tay dọn được.
Ngụy Ny Ny hiển nhiên quên mất chuyện này, vội vàng tiến lên thu dọn: "Vừa thay quần áo để giặt, lại quên thu dọn."
Vừa giải thích, Ngụy Ny Ny vừa thu dọn đồ đạc, khuôn mặt cô ta hơi ửng hồng.
Nhanh chóng gói ghém mang vào phòng tắm, Ngụy Ny Ny mới đỡ ngượng hơn một chút.
Nhưng rồi cô ta nhớ tới một điều đặc biệt nghiêm trọng: "Người anh em, ban đêm anh không ngáy đấy chứ?"
Trần Thanh Xuyên buồn cười, đêm nay không phải nên chú ý vấn đề ngủ an toàn hay không sao? Tại sao lại hỏi về chuyện ngáy ngủ chứ?
Sau đó, anh nói với Ngụy Ny Ny: "Chắc là không đâu? Cụ thể tôi cũng không biết, ngủ thì đâu có nghe mình ngáy được chứ?”
Ngụy Ny Ny khịt mũi: "Ngáy chủ yếu là mấy người béo, chắc là anh không ngáy đâu."
Một lúc sau, hai người lại trò chuyện thêm vài câu, rồi lên giường đắp chăn, bận rộn với công việc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ho-hao-mon/2618470/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.