Hàn Thiệu Tông hôm nay muốn đến đây để dạy cho Trần Thanh Xuyên một bài học.
Thật bất ngờ, ông ta không những dạy mà thay vào đó là Trần Thanh Xuyên đã dạy cho ông ta một bài học.
Mặc dù vấn đề này có chút không hợp lý, nhưng điều ông ta phải thừa nhận là những gì Trần Thanh Xuyên nói vẫn có lý.
Đúng như ông ta vừa nghĩ, cuộc sống của ông ta những năm này quá êm đềm, đó là lý do tại sao ông ta không có góc cạnh, nói thẳng ra, đây cũng là nguyên nhân khiến ông ta luôn ở một chỗ. Ổn định nhưng chưa đủ kiên quyết, thiếu tinh thần không phục thì đánh một trận.
Sau khi đứng trong phòng một lúc, Hàn Thiệu Tông quay lưng bỏ đi không để lại lời nào.
Ông ta đã biết nguyên nhân mấy năm nay cứ giậm chân tại chỗ, nóng lòng quay về sắp xếp cho mình con đường tiếp theo, cho nên không có dư thời gian để ý tới Trần Thanh Xuyên, giờ phút này, trong mắt ông ta, đây chỉ là những điều tầm thường.
Mà lúc này, Trần Thanh Xuyên nhìn chằm chằm bóng lưng của ông ta, cũng ngây ngẩn cả người…
Gì thế? Chạy đến đây để học à? Đâu có đấu trí đấu dũng khí gì nữa chứ?
Việc đột ngột đến và đi khó hiểu của Hàn Thiệu Tông khiến Trần Thanh Xuyên không nói nên lời.
Nhưng chung quy mà nói, cũng không phải chuyện gì xấu, nếu thật sự ầm ĩ với ông ta, những chuyện khác đều dễ nói, nhưng bên Tô Tuyết lại rất khó giải quyết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ho-hao-mon/2618467/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.