Tôn Lộ ngồi xuống ghế sô pha dưới sự tiếp đãi của Trần Thanh Xuyên, sau đó anh rót trà cho cô ấy.
Nếu đổi lại là những ông chủ khác, tất nhiên họ sẽ giao cho thư ký làm những chuyện này, đương nhiên, nó chẳng liên quan gì tới việc lười hay không lười, mà chỉ là một cách thức để khoe thân phận, nhưng Trần Thanh Xuyên lại không làm như vậy, anh đã tự mình rót trà, điều này lại càng khiến Tôn Lộ thêm cảm kích.
Rót trà xong, Trần Thanh Xuyên bưng tới cho Tôn Lộ, Tôn Lộ đứng dậy nhận lấy.
“Không cần, để tôi đặt lên bàn giúp cô luôn là được, trà hơi nóng.”
Trần Thanh Xuyên có ý muốn đặt trà xuống bàn, nhưng Tôn Lộ lại khăng khăng kiên trì không sao đâu, phép tắc xã giao cô ấy học được không cho phép cô ngồi không hưởng trà.
Thấy cô ấy khăng khăng như vậy, Trần Thanh Xuyên cũng không nói gì nữa, đưa trà cho Tôn Lộ.
Nhưng lúc Tôn Lộ vừa chạm vào chén trà, cô ấy lại phát hiện chén trà thật sự rất nóng, nên lập tức buông tay theo bản năng.
Mà cô ấy buông tay cũng không quá nhanh, khiến chén trà đổ lên sườn xám của mình, chỉ trong chớp mắt, bộ sườn xám lập tức ướt đẫm và nước thấm lên đùi cô ấy.
Nếu chỉ là nước ấm thì có ướt dầm dề cũng không vấn đề gì, nhưng đây là trà pha bằng nước nóng bỏng.
Lúc ấy, Tôn Lộ bị bỏng đau rát đến độ thét lên vô cùng chói tai, Trần Thanh Xuyên cũng nhìn thấy, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ho-hao-mon/2618430/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.