Để Tô Tuyết ở nhà một mình buổi tối, Trần Thanh Xuyên không yên tâm, nên cũng không thể tới chỗ Chu Ngọc Hồng ngay được.
Anh định sáng ngày hôm sau sẽ đi qua đó, nhưng thời điểm sáng hôm sau, Tô Tuyết lại đích thân nói hết với anh mọi chuyện.
Và khi Trần Thanh Xuyên nghe được những chuyện xảy ra vào tối hôm qua từ miệng Tô Tuyết, anh lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Đừng nói là Tô Tuyết, ngay cả anh sau khi nghe xong loại chuyện này cũng phải sững sờ sửng sốt, hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Tô Tuyết vậy mà lại không phải con ruột của Chu Ngọc Hồng, chuyện này…
Liên hệ lại với những gì ông cụ ở nhà đã từng thể hiện, Trần Thanh Xuyên bừng tĩnh, tám mươi phần trăm ông cụ đã biết chuyện này từ lâu.
Cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì năm đó ông cụ và bà nhà họ Tô đã từng có tình cảm, cho nên biết được những chuyện này cũng không có gì là lạ.
Sau khi suy nghĩ kỹ lại, Trần Thanh Xuyên có thể phần nào chấp nhận những chuyện này, nhưng về phần Tô Tuyết không chấp nhận được anh cũng có thể hiểu.
Sau khi nói xong tình hình thực tế, Tô Tuyết nhìn về phía Trần Thanh Xuyên: “Anh nói xem, giờ tôi nên làm gì đây?”
Chuyện này không thể trao đổi với người thân, nên Tô Tuyết cũng chỉ có thể nói với người thân cận nhất với cô lúc này.
Mà trước mắt, Trần Thanh Xuyên chính là người thân cận nhất với cô, ngoài Trần Thanh Xuyên ra cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ho-hao-mon/2618390/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.