Lôi Quang Diệu là ai chứ, anh ta đường đường là phó tổng giám đốc của Âm Nhạc Thiên Lôi, đã bị đối xử như vậy bao giờ, anh ta thực sự rất bực bội.
Có điều, bực bội tới đâu thì cũng vô dụng, đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, sự bực bội của anh ta cũng chỉ là cái rắm, vô dụng.
Cho nên anh ta chỉ có thể cưỡng chế lửa giận trong lòng, trên mặt còn phải cố nặn ra nụ cười xán lạn tươi như hoa cúc, nói những lời tốt đẹp với Tô Tuyết.
Nhưng lời đẹp ý hay còn chưa nói được mấy câu, cửa phòng đã bị Tô Tuyết đóng sầm một cái, tặng cho Lôi Quang Diệu chiêu bài không mời khách vào nhà, thậm chí cánh cửa còn suýt nữa đập thẳng vào mũi Lôi Quang Diệu, nếu không phải Lôi Quang Diệu tránh kịp, thì có lẽ anh ta đã bị chảy máu mũi rồi.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, lửa giận trong lòng Lôi Quang Diệu phừng phừng, ngọn lửa càng lúc càng mãnh liệt.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Phiền phức là do anh ta tự gây ra, là anh ta bày trò, đáng lẽ ra anh ta phải nghĩ đến ngày hôm nay từ trước mới phải!
Lôi Quang Diệu vẫn đành đè nén ngọn lửa trong lòng xuống, rồi bắt đầu cầu xin đủ loại với Tô Tuyết sau cánh cửa, cầu xin Tô Tuyết tha thứ.
Trong phòng, Tô Tuyết nhìn Trần Thanh Xuyên đang ngồi trên sô pha.
Tôi nghĩ chắc là được rồi đấy? Cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, tôi thấy anh ta rất có thành ý…”
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ho-hao-mon/2618364/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.