Lý Đại Vĩ rất ngạc nhiên, tại sao lại nói không khởi tố là không khởi tố nữa chứ?
Hơn nữa chuyện quan trọng nhất chính là nếu như không khởi tố thì… cũng được, nhưng còn cái chức vụ lãnh đạo của anh ta thì sao?
Khi Lý Đại Vĩ hỏi về việc này, đối phương cười nhạo một tiếng…
“Cho anh cái chày gỗ mà anh tưởng là vàng à, sắp xếp cho anh vị trí lãnh đạo ư, sắp xếp để làm gì? Anh ở Văn hóa Đông Tinh lâu như vậy mà vào lúc quan trọng lại chỉ vì một chút lợi ích mà phản bội công ty, chúng tôi sắp xếp anh ở đây để trong lúc mấu chốt anh cũng đâm cho một dao à?”
“Được rồi, đừng có ngốc nữa, anh cũng đã lớn như vậy rồi, sau này làm việc gì cũng phải động não đi, vậy thôi, sau này đừng liên lạc với tôi nữa.”
Sau khi bị cười nhạo một trận, cuộc gọi kết thúc, Lý Đại Vĩ cầm điện thoại ngơ ngác đứng im tại chỗ, trong lòng tức giận khó nói lên lời.
Má nó, cái đám khốn khiếp kia ức hiếp người quá đáng, khi cần dùng đến thì má hướng ra trước, không cần nữa thì mông hướng ra trước, đấy không phải là cách giết lừa sao? Cực kỳ khó chịu, cực kỳ tức giận, Lý Đại Vĩ quyết định trả thù đài truyền hình.
Dù sao thì bây giờ chương trình đó cũng rất phổ biến, có thể thu được chút ít, anh ta có thể quay đầu van nài Tô Tuyết, nói hai ba câu tốt đẹp thì có khi đến lúc đó anh ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ho-hao-mon/2618244/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.