Trong thời gian nửa tháng, dưới sự kiểm soát mạnh mẽ của Trần Thanh Xuyên, việc chuẩn bị cho dự án đã được thực hiện.
Trong khoảng thời gian này, Lý Đại Vĩ cũng gây ra một số phiền toái, nhưng Trần Thanh Xuyên không xem đó là vấn đề, ngược lại anh còn giống như chơi bùn nghịch nước với nhóc con, hoặc là khấu trừ tiền không phát, hoặc là thủ sẵn người không cho phép gia nhập dự án tổ, này thì còn làm được cái rắm gì?
Tô Tuyết tùy tiện mở miệng nói một câu, cuối cùng anh ta vẫn phải cho qua mọi chuyện, Trần Thanh Xuyên cũng không biết anh ta gây ra những phiền toái nhỏ như vậy có nghĩa lý gì.
Lại nửa tháng nữa trôi qua, tất thảy mọi thứ đều được chuẩn bị vô cùng cấp bách, bao gồm cả các tiết mục thu và các trang web phát sóng.
Tối hôm nay, thời điểm Trần Thanh Xuyên đang bận rộn với bộ phận dự án, Tô Tuyết tới, cô còn cầm theo cơm hộp.
“Nghe thư ký nói dạo gần đây anh rất bận, đến ăn cơm cũng không có thời gian, nên tôi mang cơm hộp tới cho anh.”
Trần Thanh Xuyên giơ tay nhận hộp cơm, miệng nói “cảm ơn”, ngay sau đó lập tức đi tới bên cạnh ngồi ăn.
Mấy nhân viên công tác bên cạnh đều tỏ ra hâm mộ, nói: “Sếp Tô, cô không thể đối xử bên nặng bên nhẹ như vậy được đâu nha, mặc dù anh ấy là chồng của cô, nhưng cô đâu thể chỉ mang cơm hộp tới cho anh ấy rồi mặc kệ chúng tôi như vậy chứ, bụng chúng tôi cũng đang đói mà!”
“Nhưng mà, tổng giám đốc Tô đây cũng quá bủn xỉn quá keo kiệt nha, chỉ lo để chúng tôi làm việc, còn cơm ăn thì mặc kệ, chỉ biết nhớ thương chồng thôi…”
Ngày bình thường Tô Tuyết cũng không hay tỏ ra uy nghiêm, nên mọi người luôn vui vẻ cùng cô hàn huyên mấy câu bông đùa không ảnh hưởng toàn cục.
Mà Tô Tuyết cũng chấp nhận tiếp thu bầu không khí này, có điều, bị nói thành “đau lòng cho chồng”, tình huống này cô thật sự có hơi ngại tiếp nhận.
Nhưng tình huống không thể nói rõ, vì vậy nên cô đành nhìn mọi người nói: “Thôi bỏ đi, dù sao công việc cũng không còn nhiều lắm, ngày mai là chúng ta có thể đưa băng chính đã thu âm lên trang web phát sóng, đêm nay chúng ta làm một bữa tiệc rượu đi, có vấn đề gì sau này nói tiếp, dẫu sao thì trong khoảng thời gian này mọi người đều vất vả rồi, cho nên chúng ta hãy tới Đại Minh Thánh Thiện xõa một buổi đi, hôm nay tôi mời!”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng Tô Tuyết, mọi người lập tức hưng phấn quơ chân múa tay, thậm chí là hú hét “tổng giám đốc Tô tôi yêu cô” linh tinh các kiểu.
Tất nhiên, những lời đó là của đồng nghiệp nữ, những đồng nghiệp nam không có can đảm đó, sợ là trong lòng thực sự có loại suy nghĩ này cũng không dám nói…
Sau khi thu dọn xong xuôi bên này, mọi người ai nấy cũng vui mừng lái xe đi về phía Đại Minh Thánh Thiện.
Đi tới địa bàn của Trần Thanh Xuyên cũng không phải vì có ý nghĩa đặc biệt sâu xa nào, mà chỉ đơn giản vì Đại Minh Thánh Thiện là khách sạn nổi tiếng nhất ở đây, hơn nữa, không riêng gì nổi tiếng, đến thức ăn cũng vô cùng ngon, mà cách bài trí xung quanh lại càng sang trọng khỏi phải bàn.
Vậy nên tối hôm nay, mọi người đã ăn uống no say, thậm chí còn thi nhau chụp ảnh khoe lên mạng xã hội.
Nhưng hiển nhiên, bọn họ không thể tưởng tượng được, bởi vì khoe buổi tụ tập lên mạng xã hội, dẫn tới chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra…
Ngày hôm sau, khi nhân viên đi lấy băng thu âm, thời điểm chuẩn bị gửi cho trang web phát sóng thì băng thu âm đã bị mất!
“Không đúng, rõ ràng tối hôm qua tôi đã đặt nó trong máy quay phim, sao lại mất được chứ?”
Nhân viên công tác ngây ngốc, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy, chẳng lẽ băng thu âm đã bị mất thật.
Có đồng nghiệp lên tiếng răn dạy anh ta: “Đồ vật quan trọng như vậy, sao anh có thể đặt ở máy quay phim chứ?”
“Chẳng phải là lời mời đi ăn cơm của tổng giám đốc Tô đó sao, khiến tôi nhất thời kích động quá nên quên cất, hơn nữa, dù sao đồ cũng để ở công ty, nên tôi cảm thấy sẽ không có vấn đề gì hết, ai mà ngờ giờ lại mất chứ…”
Hiện giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi, trang web đã phát sóng quảng cáo, tám giờ đêm nay sẽ tiến hành phát sóng phổ biến, nhưng hiện tại băng ghi âm trận đầu thi đấu đã bị mất, vậy đến lúc đó bọn họ lấy cái gì ra để phát sóng đây?
Đi ngang qua bên ngoài phòng dự án, nghe thấy mấy lời này, trên mặt Lý Đại Vĩ lộ rõ nụ cười đắc ý.
“Không có băng chính, để tôi xem các người còn định phát sóng thế nào, tôi không tin dự án này không thể khiến anh ta suy sụp!”
Băng chính là do anh ta lấy, đêm qua anh ta đang lướt điện thoại di động, khi lướt mạng xã hội phát hiện toàn bộ đám người phụ trách dự án đều đang ăn uống no say, mới đầu anh ta còn rất tức giận, cho rằng Tô Tuyết lãng phí tiền công ty, nói chính xác thì là lãng phí tiền của anh ta, vì dẫu sao anh ta cũng có cổ phần ở công ty.
Nhưng sau đó anh ta lại trở nên mừng rỡ, toàn bộ người phụ trách dự án đều bị Tô Tuyết lôi đi, vậy có nghĩa phòng dự án đang trống không, đây chẳng phải thời điểm tốt để anh ta xuống tay làm việc bất chính sao? Chỉ cần lấy băng chính đi, việc phát sóng trang web cũng sẽ kết thúc vào ngày mai. Cứ như vậy, dự án sẽ thất bại.
Trong lòng tính toán thế nào, Lý Đại Vĩ thật sự ra tay làm như vậy, cho nên ngày hôm qua, nhân lúc đêm tối, anh ta đã tới công ty lấy trộm băng chính thu âm mang đi.
Mà lúc này, băng chính đã bị anh ta đem thiêu hủy, muốn tìm lại băng chính, chỉ còn cách đi gặp ông Diêm Vương…
Rất là đắc ý, Lý Đại Vĩ huýt sáo nhàn nhã đi về phía văn phòng của anh ta.
“Hai vợ chồng các người muốn đấu với tôi sao? Còn non lắm, ha!”
Giữa lúc đang đắc ý dào dạt, Lý Đại Vĩ đi vào văn phòng của mình, vừa uống trà vừa nghe nhạc, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.
Mà lúc này, Tô Tuyết lại biến thành kiến bò trên chảo nóng, bị xoay quanh mòng mòng.
Cô đã biết được tin băng chính bị lấy mất, cho nên trong lòng đang cực kỳ sốt ruột.
Thấy sắp tới giờ phát sóng quảng bá, nhưng lại vì băng chính thu âm bị lấy mất mà có thể thất bại trong gang tấc, khiến cô thật sự không cam lòng.
Sau khi bình tĩnh, cô ngồi trong văn phòng suy xét chốc lát, bắt đầu hướng toàn bộ sự nghi ngờ của mình về phía Lý Đại Vĩ.
Ngoại trừ Lý Đại Vĩ ra thì cô thật sự không nhớ nổi còn ai có thể đi làm loại chuyện dối trá khốn nạn thế này!
Vì thế ngay sau đó, Tô Tuyết đã lập tức rời khỏi văn phòng, đi thẳng về phía phòng Lý Đại Vĩ.
Sau khi tiến vào văn phòng, Tô Tuyết không hề nể mặt giữ kẽ, mà chọn cách đi thẳng vào vấn đề.
“Phó tổng giám đốc Lý, có phải là anh đã lấy băng chính đi không? Nếu thật sự là anh lấy, thì hiện tại mau giao ra cho tôi nhanh đi, hôm nay phải phát sóng rồi, nếu làm chậm trễ thời gian phát sóng, tất cả số tiền đầu tư ban đầu sẽ bị lãng phí, nó sẽ được tính vào tổn thất của công ty, như vậy có nghĩa anh cũng bị lỗ đấy!”
Sau khi Tô Tuyết nhắc tới điều này, Lý Đại Vĩ lúc ấy đương nhiên không muốn.
“Tổng giám đốc Tô, ý cô là sao? Cô dựa vào cái gì mà tính khoản đầu tư này vào tổn thất bên trong công ty, để tôi nói cho cô biết, thái độ của tôi trước giờ vẫn rất rõ ràng, tôi kiên quyết phản đối đầu tư dự án lần này, là cô một mực nghe theo ý mình ngoan cố thực hiện. Hiện giờ phải đứng ra bồi thường tiền, cô lại muốn chia đều bắt tôi gánh vác tổn thất chung với cô sao? Không có cửa đấy đâu, tổn thất lần này đều là do cô, cô tự gánh vác mình đi!”
“Còn nữa, đừng có nói cái gì mà băng chính với tôi, tôi không biết băng chính là thứ gì hết, tôi không lấy!”
Thái độ của Lý Đại Vĩ vô cùng kiên quyết, một mực chắc chắn bản thân không lấy băng chính. Hơn nữa, về trách nhiệm, anh ta cũng muốn đẩy toàn bộ sang cho Tô Tuyết, theo ý anh ta, tất cả là do Tô Tuyết tự làm tự chịu, anh ta sẽ không gánh trách nhiệm chung đâu!
Đối với loại thái độ trời đánh này của Lý Đại Vĩ, Tô Tuyết cực kỳ phẫn nộ, nhưng trong lòng cô cũng tràn ngập bất lực.
Sau đó, cô ép bản thân phải mềm mỏng, hạ thấp thái độ, rồi hướng về phía Lý Đại Vĩ phân tích tỉ mỉ mức độ ảnh hưởng của dự án lần này với công ty.
Nhưng dù cô có nói thế nào đi nữa thì Lý Đại Vĩ vẫn nhất quyết không ăn, nói tóm lại anh ta chỉ mở miệng mấy câu băng chính không phải do anh ta lấy, không liên quan gì tới anh ta.
Cuối cùng, Tô Tuyết chỉ biết thờ phì phì rời khỏi nơi này, còn Lý Đại Vĩ thì bày ra khuôn mặt đắc ý.
“Đấu với tôi sao, hai vợ chồng các người có hợp lại cũng không phải đối thủ của tôi đâu, đừng tưởng cô là chủ mà tôi phải làm theo cô sắp đặt!”
“Lần này tôi rất muốn xem xem, các người không có băng chính trong tay sẽ vượt qua cửa ái khó khăn này thế nào đây!”
Sau khi trở lại văn phòng, sắc mặt Tô Tuyết khó coi không chịu được, là vì bị Lý Đại Vĩ chọc giận.
Nếu không phải năm đó lúc gây dựng sự nghiệp thật sự không có đối tác nào phù hợp, cô khinh thường việc để Lý Đại Vĩ bước chân vào đây.
Nhưng hiện tại có nói cái gì cũng đã muộn, điểm mấu chốt chính là rốt cuộc chuyện này phải xử lý thế nào mới tốt đây.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Tuyết cũng không thấy cách nào thích hợp, vì thế cô chỉ còn cách gọi điện cho Trần Thanh Xuyên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]