Nhận thức và thái độ của Lý Đại Vĩ khiến Tô Tuyết đặc biệt khó chịu.
Bản thân cô vẫn luôn toàn tâm toàn ý cho sự phát triển của công ty, vậy mà Lý Đại Vĩ lại chỉ biết để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, cố chấp cho rằng cô là người đứng sau chống lưng đỡ Trần Thanh Xuyên.
Trần Thanh Xuyên còn cần cô chống lưng sao? Người ta là chủ tịch chi nhánh của tập đoàn Đại Minh, mạnh đến khiến mọi thứ rối tinh rối mù đây chứ đùa.
Nếu không phải vì không muốn tiết lộ thân phật của Trần Thanh Xuyên, Tô Tuyết thật sự muốn lấy thân phận này đi vả vào vào mặt Lý Đại Vĩ!
“Được rồi, đây là phòng họp công ty, không phải nhà anh, anh đừng ở đó lớn tiếng nhao nhao lên thế, nếu âm thanh có thể dùng được vào việc gì, thì tôi đã dắt cái đầu lừa tới ngồi ở vị trí phó giám đốc từ lâu rồi, chứ nào cần đến anh!”
Tô Tuyết càng nổi giận, Lý Đại Vĩ lại càng mạnh mẽ đáp trả với nét mặt xanh mét: “Tôi không quan tâm cô nói thế nào, tôi nhất quyết không đồng ý!”
Tô Tuyết tức giận vỗ mạnh bàn, nói: “Anh thích đồng ý hay không thì tôi cũng đã quyết định rồi!”
Ngay tại thời khắc này, Tô Tuyết kiên quyết dùng quyền hạn của bản thân đưa ra quyết định, dù sao thì cô mới là chủ công ty, cô không cần quan tâm rốt cuộc Lý Đại Vĩ có cái ý kiến quỷ gì.
“Cô đây là làm ăn không bán hai giá, cô sẽ đưa công ty vào ngõ cụt đấy!”
Lý Đại Vĩ xanh mặt lớn tiếng trách cứ, nhưng Tô Tuyết đã đưa ra quyết định rồi, và hiển nhiên, không phải anh ta cứ nhao nhao lên nói hai tiếng là có thể lật đổ được.
Cuối cùng, với sự mạnh mẽ quyết đoán của Tô Tuyết, hội nghị đã cho thông qua dự án, Lý Đại Vĩ căm giận rời đi, trước khi đi còn quăng ngã ly nước của mình.
Sau khi mọi người rời đi hết, Trần Thanh Xuyên mới nhìn về phía Tô Tuyết, anh nói: “Có vẻ như tôi phải cảm ơn cô rồi, cảm ơn cô đã duy trì dự án này của tôi.”
Tô Tuyết trả lời: “Anh đừng tự mình đa tình, tôi làm vậy là vì sự phát triển của công ty thôi, không phải vì anh!”
Trần Thanh Xuyên “ồ” một tiếng với ý vị sâu xa, khiến Tô Tuyết bất lực: “Thật sự tôi làm vậy không phải là vì anh!”
Trần Thanh Xuyên lại tiếp tục “ồ” lên một tiếng, anh đáp: “Không cần giải thích, tôi biết.”
Nhìn dáng vẻ đê tiện đó, Tô Tuyết chỉ hận không thể giơ chân đá anh một cái.
Mà hôm nay là lần đầu tiên Trần Thanh Xuyên phát hiện ra sự mạnh mẽ quyết đoán bên trong Tô Tuyết, anh không ngờ Tô Tuyết còn một mặt quyết đoán mạnh mẽ như vậy. Có điều, đây cũng là chuyện tốt, thân là chủ nên có những tín niệm và quyết định chính xác, bất luận kẻ nào ngăn cản thì cũng thẳng thắn một chân đá văng kẻ đó. Về điểm này, hành động của Tô tuyết hôm nay khiến anh thực sự rất hài lòng…
“Khốn nạn, quả thực muốn làm gì thì làm, thật sự coi Văn hóa Đông tinh thành sản nghiệp nhà cô ta sao? Nơi này cũng có cổ phần của tôi đó!”
Trong văn phòng, Lý Đại Vĩ tức đến nỗi muốn hộc máu kêu gào, giờ anh ta chỉ hận nỗi không thể kéo Tô Tuyết tới đây hành hung một trận ra trò mà thôi.
Nhưng hiển nhiên, điều anh ta muốn không có khả năng trở thành hiện thực, vậy cho nên anh ta chỉ có thể bình tĩnh lại sau đó nghĩ xem có gì hữu ích không.
Trong văn phòng làm việc, Lý Đại Vĩ nghĩ ra đủ loại kế hoạch mưu mô, cuối cùng, trên mặt anh ta cũng đã xuất hiện một nụ cười tươi rói vô cùng đắc ý.
“Muốn thực hiện dự án này sao? Càng muốn thì tao càng không cho chúng mày được như ý nguyện đấy!”
Sau một khắc anh ta đắc ý lầm bầm lầu bầu, Lý Đại Vĩ lập tức nhấc điện thoại gọi cho một người bạn ở Sở Văn Hóa…
Công ty đã thông qua dự án của Trần Thanh Xuyên, vậy thì tất nhiên, Trần Thanh Xuyên chính là người phụ trách dự án lần này.
Vậy nên trong khoảng thời gian tiếp theo, Trần Thanh Xuyên sẽ không thể ngày nào cũng tới bàn làm việc bồi dưỡng tình cảm với cái bàn, bắt đầu bận rộn với vô số những thứ khác, mà điểm mấu chốt nhất trước mắt lúc này chính là, giúp cho dự án được kiểm duyệt, dù sao thì cũng là về giải trí, nên bắt buộc phải có bộ phận kiểm duyệt thông qua trước đó mới được.
Có điều, quá trình phê duyệt dự án cực kỳ không thuận lợi, một chủ nhiệm văn phòng phụ trách ở đó đã bày đủ trò làm khó.
Trần Thanh Xuyên đã mang theo đầy đủ các giấy tờ theo quy định có liên quan tới, nhưng anh ta chỉ luôn miệng nói hôm nay không sử dụng được cái này, ngày mai không dùng được cái kia. Và cuối cùng thì, hôm nay anh ta còn mở miệng nói đạo lý với Trần Thanh Xuyên: “Cái này của anh không đúng quy tắc, tôi hơi nghi ngờ có liên quan đến xâm quyền, cần phải suy tính kỹ càng.”
Không tuân thủ theo quy tắc cái gì chứ, không xem tài liệu thế nào thì sao nói dự án không tuân thủ quy tắc, đây rõ ràng là cố tìm lỗi.
Vì thế ngay sau đó, Trần Thanh Xuyên lập tức nhìn anh ta nói: “Nếu anh nói cái này bị nghi ngờ có liên quan đến xâm quyền, vậy thì cái gì chứng minh, xâm quyền ở đâu, xâm quyền ai?”
Câu nói thốt ra khỏi miệng không chút khách khí, khiến chủ nhiệm văn phòng tên Từ Phi kia cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Làm sao hả, tôi làm việc còn phải trình bày giải thích với anh hay sao? Đây là công việc của tôi, đây cũng là lời chỉ trích của tôi, tôi cần phải kiểm soát chặt chẽ mỗi cấp, đây là quyền và nghĩa vụ mà quốc gia giao cho tôi! Được rồi, anh quay về đi, suy tính xong tôi sẽ thông báo với anh sau!”
Trần Thanh Xuyên hiểu rất rõ, nếu anh thật sự cứ chờ đợi theo quy tắc mãi thế này, thì chắc chắn dự án của anh sẽ không có cửa thông qua đâu.
Mà đương nhiên, anh vốn cũng không phải loại người theo quy củ như thế.
Cho nên sau khi rời khỏi bên này, Trần Thanh Xuyên lập tức móc điện thoại di động ra, quỷ nhỏ làm việc không được nhanh nhẹn, vậy thì tốt nhất là đi tìm Diêm Vương!
Bên phía Từ Phi, sau khi thấy Trần Thanh Xuyên rời đi, trên mặt anh ta tức khắc nở một nụ cười chế giễu: “Đấu với tôi, tôi đánh anh chết!”
Sau đó, Từ Phi lập tức móc điện thoại bấm số gọi cho Lý Đại Vĩ, miệng nói: “Lão Lý à, thằng nhóc kia lại bị tôi đuổi về rồi…”
Trong điện thoại, Từ Phi đắc ý vui vẻ khoe chiến tích với Lý Đại Vĩ, liên tục thể hiện rằng dù Trần Thanh Xuyên có làm cái gì, anh ta cũng sẽ khiến Trần Thanh Xuyên phải ra về thêm một chuyến tay không, không cho Trần Thanh Xuyên bất kỳ cơ hội nào.
Cuộc trò chuyện kéo dài đến năm phút sau thì kết thúc, Từ Phi cúp điện thoại xong, anh ta lại tiếp tục công việc còn dang dở.
Đến nỗi mấy cái văn kiện Trần Thanh Xuyên đem tới xin xét duyệt, anh ta còn tiện tay ném thẳng vào sọt giấy rác.
Khoảng hơn mười phút sau, Từ Phi nhận được điện thoại, là lão đại của ngành, yêu cầu anh ta xuống văn phòng.
Từ Phi đi qua, nhưng khi anh ta vừa bước vào với gương mặt tươi cười, đã lập tức chú ý tới Trần Thanh Xuyên cũng đang ngồi chễm chệ ở đó.
Vì thế nên trong lòng anh ta hiểu rất rõ, đây chắc chắn do Trần Thanh Xuyên đã tới cáo trạng, tới tận đây để khiếu nại anh ta.
Nhưng khiếu nại thì có sao, khiếu nại anh ta cũng đâu có sợ, anh ta nói có sách mách có chứng, còn sợ Trần Thanh Xuyên khiếu nại hay sao? Đây chính là địa bàn của anh ta!
Cho nên anh ta quay phắt đầu nhìn về phía Trần Thanh Xuyên nói: “Anh cũng hay thật đấy, tôi đã nói dự án này cần phải suy tính lại, vậy mà anh lại chạy tới tận đây để khiếu nại tôi, được thôi, vậy anh khiếu nại đi, nhân lúc có mặt lão đại ở đây chúng ta cùng đối chất, thử xem tôi không tuân theo quy tắc ở đâu!”
Sau khi kêu gào với Trần Thanh Xuyên xong xuôi, anh ta lại đưa ánh mắt hướng về phía lão đại ngành.
“Lão đại, chuyện này ngài nghe tôi nói, mọi việc là như thế này…”
Và tiếp theo sau đó, Từ Phi liền kể khái quát tình hình cho lão đại ngành nghe, cuối cùng cũng cho thấy dự án lần này có hành vi xâm quyền.
Sau khi nói xong, Từ Phi lập tức nhìn về phía lão đại bằng ánh mắt ngập tràn tin tưởng, chờ đợi ý kiến từ lão đại.
Anh ta tin tưởng, lão đại nhất định sẽ giúp đỡ anh ta, vì dù sao thì anh ta cũng là người một nhà, hơn nữa anh ta cũng không làm sai.
Nhưng ngay sau đó, lão đại lập tức nhìn anh ta hỏi: “Vậy cậu nói cho tôi nghe thử, cái dự án này xâm quyền ai?”
Chỉ một câu hỏi được đưa ra đã khiến Từ Phi ngây ngẩn cả người, anh ta không ngờ người lão đại nhắm tới lại là anh ta.
Nhưng anh ta cũng không hoảng hốt, ngay sau đó lập tức nói ra bị nghi ngờ có liên quan đến xâm quyền tiết mục, cũng tức là chương trình Mạc Tiểu Vũ tham gia thử giọng trước đó.
Sau khi anh ta nói xong, lão đại lại hỏi: “Vậy xâm quyền chỗ nào, là sử dụng nhãn hiệu hay sử dụng mô hình chương trình? Nếu chỉ là dùng những người chơi đã tham gia chương trình của bên đó là xâm quyền, vậy trước đây cậu từng làm việc ở đơn vị khác, thế liệu có phải tôi đây cũng đang xâm quyền hay không?”
Bị lão đại chất vấn một hồi, Từ Phi lúc này đã ngây ngốc cả người, không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng vị lão đại kia lại tiếp tục lên tiếng chất vấn.
“Nếu cậu không thể nói rõ xâm quyền ở đâu, vậy tại sao lại muốn lấy chuyện xâm quyền này ra bắt lỗi người ta?”
“Quốc gia giao cho cậu quyền lợi, là để cậu dùng nó để ỷ thế hiếp người, tiếp tay cho giặc hay sao?”
“Tôi phát hiện lá gan cậu cũng rất lớn đó, dám làm bừa làm bãi đến mức này, cậu là đang không muốn tiếp tục làm việc ở đây nữa đúng không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]