Sao đồ vô dụng đó lại có thể kéo được đến bảy trăm người dùng được chứ? Chu Lỗi nghĩ mãi cũng chẳng thể nào hiểu được.
Ngay lúc anh ta vô cùng buồn bực, đang định đi tìm Trương Tứ Hải hỏi thì Trần Thanh Xuyên đã đến, hơn nữa còn trực tiếp nhận là bố anh ta. Nếu như không phải là Trần Thanh Xuyên nhắc đến chuyện này thì suýt chút nữa anh ta đã quên rằng bị thua cũng bị phạt đấy.
“Sao thế, nhanh vậy đã không nhận ra bố rồi à?”
Trần Thanh Xuyên vừa mở miệng đã nói bố, điều này khiến cho Chu Lỗi vô cùng tức giận.
Chỉ là một tên vô dụng thôi, vừa may mắn hoàn thành nhiệm vụ đã kiêu ngạo rồi, thật là quá đáng!
Xung quanh, các đồng nghiệp chăm chú nhìn anh ta và Trần Thanh Xuyên, vừa bất ngờ vừa khó hiểu.
Bọn họ nghe nói rằng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa Trần Thanh Xuyên và Chu Lỗi, nhưng lại không biết rốt cuộc đó là chuyện gì.
Vì vậy tất cả những gì họ có thể làm bây giờ là mở to mắt hóng chuyện.
Vốn dĩ Chu Lỗi cũng không phải là người bằng lòng nhận thua, bây giờ thấy các đồng nghiệp đều đứng hóng hớt, anh ta càng không chịu thừa nhận.
“Anh đang nói vớ nói vẩn gì thế, tôi không hiểu cái đồ vô dụng nhà anh đang lảm nhảm cái gì, anh lên cơn à?”
Chu Lỗi không thừa nhận mà chọn đổ thừa cho Trần Thanh Xuyên.
Trần Thanh Xuyên cười nhạo một tiếng, nói: “Tôi có nói vớ vẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ho-hao-mon/2618131/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.