"Chị cho rằng tôi có thể có cách gì được cơ chứ, gặp phải ông già phá hoại như thế..."
Trên xe taxi, Trần Thanh Xuyên và Triệu Hồng Vũ nói chuyện điện thoại với nhau.
Thực ra không phải anh muốn lên án “tội trạng” của ông cụ nhà mình, mà chủ yếu là muốn giao quyền quản lý chi nhánh tỉnh cho Triệu Hồng Vũ.
Nếu như anh đi làm ở chỗ Tô Tuyết, vậy thì lấy đâu ra thời gian quản lý công việc của chi nhánh tỉnh, chỉ có thể quản lý ở phương hướng phát triển chung.
Còn đối với Triệu Hồng Vũ thì... ngược lại có chút hả hê: “Dường như tôi đã tìm thấy một cơ hội để phát tài."
"Bây giờ tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị một tấm băng rôn màu đỏ có dòng chữ: ‘Mừng con rể về nhà’, sau đó sẽ bán nó cho Chu Ngọc Hồng và Tô Quân với giá 100.000 nhân dân tệ. Hai mẹ con nhà này chắc chắn vui vẻ mua nó. Chà, 100.000 nhân dân tệ đấy, có thể mua được biết bao nồi lẩu cay, nghĩ thôi cũng thấy đã ghiền rồi...”
Trần Thanh Xuyên trực tiếp cúp điện thoại, nếu như ông cụ nhà anh là cái đồ phá hoại, thì chị Hồng Vũ chính là kẻ hả hê trước nỗi đau của người khác, đúng là không sống thọ được với hai người họ mà!
Đương nhiên, anh cũng có thể lựa chọn nuốt lời bội ước, nhưng trước giờ Trần Thanh Xuyên lại chưa từng nuốt lời một lần nào.
Chắc hẳn ông cụ cũng hiểu được điều này, nên mới dùng máu gà để diễn kịch, lừa anh mắc mưu.
Trong văn phòng, Tô Tuyết nhìn thấy Trần Thanh Xuyên, cô thật sự không thể hiểu được rốt cuộc Trần Thanh Xuyên là vì cái gì.
Lúc Trần Thanh Xuyên nói rằng đây là ý của ông nội anh, Tô Tuyết cũng chỉ “À” một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô chẳng hề có biểu hiện gì. Trên thực tế, thực ra bản thân cô cũng không biết mình nên có tâm trạng gì đi nữa, cô cũng chẳng biết mình nên đối mặt với Trần Thanh Xuyên bằng thái độ như thế nào.
Cũng may, ngay sau đó Trần Thanh Xuyên đến phòng kinh doanh, cũng may nhân viên phòng kinh doanh không có yêu cầu bắt buộc về bằng cấp, công việc cũng tương đối tự do, không cần phải ngồi ở văn phòng cả ngày. Còn về vị trí bảo vệ lúc ban đầu... Tô Tuyết còn chưa mặt dày đến mức sắp xếp cho anh qua đó làm.
Trần Thanh Xuyên hoàn toàn không có ý kiến gì với vị trí công tác mà Tô Tuyết sắp xếp cho anh, mà rất vui vẻ tiếp nhận nó.
Dưới sự chỉ dẫn của thư kí, Trần Thanh Xuyên được đưa đến phòng kinh doanh.
Ban đầu, mọi người đều tò mò về sự xuất hiện của Trần Thanh Xuyên, đặc biệt là sau khi thư ký thông báo sự sắp xếp của Tô Tuyết thì mọi người lại càng tò mò hơn.
"Không phải chứ? Sắp xếp cho cái tên vô dụng này đến phòng kinh doanh của chúng ta là có ý gì chứ? Là đang chế giễu phòng kinh doanh mà tôi lãnh đạo chỉ toàn những kẻ ăn không ngồi rồi đấy à?”
Bên ngoài văn phòng, trưởng phòng kinh doanh Trương Tứ Hải chất vấn thư ký.
Ông ta không phải là kiểu người hay nghĩ nhiều, nếu không tại sao tự dưng Tô Tuyết lại sắp xếp cái đồ chỉ biết ăn như Trần Thanh Xuyên vào đây làm việc để làm cái gì chứ?
Thư ký chỉ nói rằng đây là ý của Tô Tuyết rồi đi luôn, cô ấy chỉ thông báo sắp xếp công việc chứ không hề đưa ra một lời giải thích nào.
Trương Tứ Hải không nhận được câu trả lời thỏa đáng nên trong lòng rất khó chịu.
Trương Tứ Hải lạnh mặt trở về khu làm việc của phòng kinh doanh, thấy mọi người đang xì xào bàn tán về Trần Thanh Xuyên, ông ta vỗ mạnh một cái xuống bàn, một tiếng “rầm...” lớn vang lên, khiến cả khu làm việc bất chợt im bặt.
Ngay sau đó, Trương Tứ Hải trừng mắt nhìn mọi người xung quanh: “Mấy người đang tổ chức tiệc trà ở đây đấy hả? Cả cái phòng kinh doanh này đều đã đạt chỉ tiêu rồi đấy à?”
Tất cả mọi người nhanh chóng ngậm miệng lại, ai phải gọi điện thoại thì đi gọi điện thoại, ai cần viết báo cáo thì đi viết báo cáo, không ai còn dám nói thêm một câu nói thừa.
Có thể thấy được, vị trí trưởng phòng của Trương Tứ Hải vẫn rất có uy nghiêm.
Sau đó, ông ta quay sang nói với Trần Thanh Xuyên: “Anh, đến văn phòng của tôi!"
Trương Tứ Hải đi tới văn phòng, Trần Thanh Xuyên uể oải đứng dậy đi theo phía sau ông ta.
Ngay sau khi hai người họ vừa mới đi khỏi, tiếng xì xào trong khu làm việc của phòng kinh doanh lại lập tức vang lên.
"Tôi nói rồi mà, chắc chắn lão Trương sẽ không vừa mắt cái tên vô dụng kia. Chồng của tổng giám đốc Tô thì đã làm sao, trong mắt lão Trương trước giờ chưa từng chấp nhận được một hạt cát!”
"Cái đồ vô dụng này ấy à, e là chẳng được mấy ngày thì cũng sẽ phải cút đi thôi. Tính tình của lão Trương vốn có tiếng từ xưa đến giờ.”
"Không bằng chúng ta cược một ván đi, xem thử xem cái đồ vô dụng này chịu được mấy ngày thì sẽ cuốn xéo?”
"Được đấy, nào nào nào, còn có ai muốn tham dự không, tôi làm cái, mọi người cùng nhau cược một ván...”
Thế là mọi người trong phòng kinh doanh bắt đầu đánh cược với nhau, mà cùng lúc đó, nhân vật chính của vụ đánh cược lần này lại đang đứng trong văn phòng của Trương Tứ Hải lắng nghe lãnh đạo dạy bảo.
"Tôi không quan tâm cậu có quan hệ gì với tổng giám đốc Tô, nếu như đã sắp xếp đến chỗ tôi làm việc, vậy thì cậu phải nghe tôi, phải làm việc theo quy tắc của tôi. Nếu như cậu không thể hoàn thành kiểm tra đánh giá thành tích công tác, tôi cũng sẽ để cậu cút khỏi nơi này, dù cho tổng giám đốc Tô có đích thân đến gặp tôi thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu!”
Trương Tứ Hải nghiêm khắc dạy bảo, mà Trần Thanh Xuyên lại chỉ qua loa “Ồ” một tiếng cho xong việc.
Nhìn cái dáng vẻ bùn nhão không thể trét tường này của Trần Thanh Xuyên, Trương Tứ Hải tức đến độ hận không thể đá cho anh một phát bay ra ngoài, càng nhìn càng thấy ngứa mắt.
Ông ta thật sự không thể hiểu được tại sao Tô Tuyết lại sắp xếp Trần Thanh Xuyên đến chỗ của ông ta làm việc, thật sự là quá đáng giận.
"Ra ngoài, ra ngoài đi, nhìn thấy cậu là tôi lại phiền lòng!”
"Giống nhau thôi.”
Trần Thanh Xuyên nhanh nhẹn đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Trương Tứ Hải đứng trong văn phòng trợn mắt ngoác mồm đầy kinh ngạc.
Cái câu “giống nhau thôi” vừa rồi của Trần Thanh Xuyên là có ý gì? Chẳng lẽ ý của Trần Thanh Xuyên là anh cũng cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy ông?
Bản thân ông đường đường là trưởng phòng kinh doanh, vậy mà lại bị một tên vô dụng ghét bỏ, điều này thật sự khiến Trương Tứ Hải cảm thấy khó chịu.
Vì vậy, sau mười phút, ông ta gọi người đã gọi người lấy ra một lịch trình công tác và ném nó cho Trần Thanh Xuyên.
"Lão Trương nói, cho cậu ba ngày để làm quen với công tác. Sau ba ngày, cậu sẽ phải ra đường để phát tờ rơi. Trong vòng một tuần, nhất định phải đạt được chỉ tiêu 700 người dùng tích cực, nếu như không đạt được chỉ tiêu thì cậu sẽ phải cuốn xéo khỏi đây ngay, nghe rõ chưa?”
Trần Thanh Xuyên chẳng thèm để ý đến cái tên này, nếu như anh có tâm trạng để đấu trí đấu dũng với một tên tép riu như thế này, vậy chẳng bằng chạy đến góc tường tè dầm dội tổ kiến có khi còn thú vị hơn.
Bên cạnh, có một nữ nhân viên văn phòng đi đến, bảng tên cài trên ngực là Hoàng Ny Ny.
Sau khi đưa cho Trần Thanh Xuyên thông tin kinh doanh mà lão Trương bảo cô chuẩn bị, Hoàng Ny Ny nói với tên truyền lời: “Chu Lỗi, anh ấy vừa đến phòng kinh doanh của chúng ta mà đã bắt anh ấy kéo được 700 người dùng tích cực chỉ trong vòng một tuần thì có khó quá không? Cậu nói với lão Trương, bảo ông ấy hạ bớt chỉ tiêu đi.”
Chu Lỗi chế nhạo: “Tại sao tôi lại phải nói với lão Trương thay anh ta chứ? Chỉ vì anh ta là chồng của tổng giám đốc Tô ấy hả?”
"Thôi đi, nào có ai không biết anh ta chỉ là người chồng có tiếng nhưng không có miếng của tổng giám đốc Tô cơ chứ. Lần này cũng chẳng biết anh ta đã phải năn nỉ tổng giám đốc Tô bao lâu, khó khăn lắm mới được cho vào phòng kinh doanh của chúng ta. Nhưng phòng kinh doanh của chúng ta lại chẳng phải nơi thu nhận đồ vô dụng, làm được thì làm, không làm được thì tốt nhất nên mau chóng cuốn xéo khỏi đây đi!”
Nói xong, Chu Lỗi liền thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài kéo khách hàng.
Đối mặt với bóng lưng của Chu Lỗi, Hoàng Ny Ny lè lưỡi: “Đúng là cái đồ rác rưởi!”
Sau đó cô ấy quay sang nói với Trần Thanh Xuyên: "Anh đừng để ý đến tên đó, anh ta làm việc chẳng ra gì, chỉ có biết nịnh hót, là cái đồ tiểu nhân xấu xa!”
Trần Thanh Xuyên cười cười, sau đó hỏi Hoàng Ny Ny: “Tại sao lại nói đỡ cho kẻ vô dụng như tôi, cô không sợ đắc tội đồng nghiệp của mình à?”
Hoàng Ny Ny trả lời: "Tất nhiên là tôi phải nói đỡ cho anh rồi. Trước đây anh đã từng giúp tôi, hiện giờ tôi lại giúp anh, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau thôi mà!”
"Ơ này này, vẻ mặt của anh như thế là thế nào? Anh tuyệt đối đừng có nói với tôi rằng anh không quen biết tôi đấy nhé!”
À ừm... Cô gái này có khuôn mặt tròn tròn bầu bĩnh, trông vô cùng đáng yêu, nhưng dường như Trần Thanh Xuyên thực sự không hề quen biết cô ấy.
Thấy dáng vẻ này của Trần Thanh Xuyên, Hoàng Ny Ny cũng chỉ biết giơ tay đỡ trán.
"Người ta hay nói ‘quý nhân hay quên’, trông anh có ‘quý’ tí nào đâu, mà sao lại hay quên thế không biết!”
"Một tháng trước, chính xác là mười giờ tối ngày mùng chín tháng trước. Hôm đó trời còn đổ mưa rất to. Anh nhớ ra chưa?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]