Vương Thu Cúc lại không nhúc nhích, mà cứ trực tiếp sấn tới kéo cánh tay của Lâm Chi Diêu, kéo về phía ngoài cửa: “Không được, cậu hôm nay bắt buộc phải đi cùng tôi, nhất định phải cùng tôi đi tìm Mộng Thần!”
“Cút...” Cánh tay Lâm Chi Diêu bỗng dùng sức hất thì hất Vương Thu Cúc sang một bên. Sau đó đi vào bên trong, cũng không muốn quan tâm người phụ nữ Vương Thu Cúc này.
Vương Thu Cúc bị Lâm Chi Diêu hất ngã ra đất, điều này nếu đổi lại một năm trước, bà ta chắc sớm đã lao đến Lâm Chi Diêu, dùng cái loại quyền cước tay chân, nhưng lúc này bà ta lại không dám, bà ta thấy Lâm Chi Diêu không thèm để tâm đến bà ta. Ánh mắt của bà ta đột nhiên nhìn lên người của Trần Viên Viên, Vương Thu Cúc đứng dậy, túm lấy tay của Trần Viên Viên.
Giọng điệu chua ngoa: “Còn cả cô! Cô gái, tôi không ngờ tâm cơ của cô lại sâu như thế, cô hôm qua nói với tôi thế nào? Cô không phải nói cô chỉ là em gái của cậu ta thôi sao? Cô bây giờ thế nào lại trở thành bạn gái của con rể tôi rồi hả? Cô cướp chồng của con gái tôi, cô còn biết xấu hổ nữa hay không? Cô...”
“Dì à, tôi không phải, dì nghe tôi giải thích...” Trần Viên Viên khẩn trương đến mức sắp khóc rồi, muốn giải thích với Vương Thu Cúc. Trần Viên Viên là một cô gái tốt, tâm địa lương thiện, bị Vương Thu Cúc mắng như thế, cô ta trước giờ chưa từng gặp phải.
Ý lạnh trên người Lâm Chi Diêu càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-cuong/1714596/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.