Trăng tròn cao cao trên bầu trời, ánh trăng xuyên thấu rọi vào qua cửa sổ,mặc dù trong phòng chỉ có ánh nến yếu ớt, vẫn là rõ ràng có thể thấyđược khung canh xung quanh.
Ách...... Nàng hiện tại là ở nơi nào?
Từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt nghi hoặc nhìn ngó xung quanh, vừa tỉnhlại Lam Như Nhật trong lúc nhất thời còn muốn làm rõ ràng vì không biếtchính mình thân ở chỗ nào.
Ấn xoa giữa trán, Lam Như Nhật thử lục lại trí nhớ, nhưng là chỉ nhớ chính mình uống lên rất nhiều chén nướcngọt ngào rất là ngon, rồi sau đó không còn nhớ được gì, thậm chí cònkhông kịp trả lời câu hỏi của Hạ Hầu Tà Nguyệt đã bị chu công gọi đi.
Lại nhìn xung quanh bốn phía lần nữa, trước mắt nàng nhìn thấy hiển nhiênkhông phải phòng lúc nãy, làm cho nàng bối rối vỗ vỗ vào hai má, thật sự không rõ ràng lắm tại đây đoạn thời gian đó đến tột cùng đã xảy rachuyện gì.
Không có người bình thường nào ở chỗ xa lạ mà khôngkhỏi lo sợ, nhưng Lam Như Nhật ở trong suy nghĩ vẫn không lý giả được,lại đơn giản buông tha không tự hỏi nữa, trước trực tiếp xuống giường đi ra bên ngoài.
“Oa!” Cảnh sắc trước mắt làm cho Lam Như Nhật không khỏi phát ra tán thưởng.
Láng giềng kế bên phòng nhỏ là một mảnh hồ nước trong suốt, tuy rằng quanhmình không phải toàn là cây xanh, nhưng một gốc cây đại thụ cao chấtngất tựa như bảo hộ nơi đây, làm cho bốn phía càng thêm khoan thai tĩnhlặng.
Hưng phấn gần như sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-yeu-tuong-cong/3274903/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.