“ Tôi bây giờ nhận được sự kìm kẹp của hai anh em các người, quả nhiên đụng vào người của Miêu gia, không có kết quả tốt! Nhưng mà Minh Nguyên” Cố Nhị vẫn đang nhìn Minh Nguyên.
“Anh ta chính là một con chó nhỏ trung thành.” Miêu Doanh Đông lắc ly rượu ở trong tay nói.
“Vậy chị Đông thì sao? Là cái gì?” Cố Nhị lại hỏi.
“Chị Đông của cậu—“ Miêu Doanh Đông nghĩ một lúc,” Cô ấy là—
Miêu Doanh Đông nghĩ đến dáng vẻ không oán không hận nấu cơm, giặt quần áo cho anh, nhẫn nhục chịu khó của Khâu Đông Duyệt.
“Cô ấy là mơ ước của mọi người đàn ông, hòa thuận vui vẻ!”
Minh Nguyên kéo tay của Lệ Truyền Anh, bước đi ra.
“Mẹ cô gọi điện cho cô, mẹ cô muốn đến đây!” Mình Nguyên nói.
Lệ Truyền Anh mãi không nói ra lời, một lúc sau, hỏi, “mẹ tôi muốn đến, sao tôi lại không biết, mà anh lại biết?”
“Mẹ cô gọi điện thoại cho cô không liên lạc được, gọi cho mẹ tôi rồi! Tôi gọi điện thoại cho cô cũng không được, mẹ tôi biết cô đến đây, bảo tôi đến tìm cô.” Mình Nguyên nói.
Lệ Truyền Anh nghĩ thế nào cũng thấy kì lạ.
Lúc đến viện khoa học nghiên cứu, là cha tận tay dắt cô giao cho phó viện trưởng Tăng, đều là người Hoa cả.
Mẹ biết số điện thoại của Tăng Phàm, cũng không có gì là lạ.
Mẹ cô dự tính là chiều ngày mai đến, tôi sẽ đi theo!” Minh Nguyên lại nói.
“ Anh nghĩ anh là ai chứ? Chuẩn con rể sao? Chuyện của tôi, lấy lòng cha mẹ vợ cũng vô ích.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-yeu-rat-yeu-em/733787/chuong-718.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.