Tay trái của Khâu Đông Duyệt gối dưới đầu, cô nhìn các ngón tay bàn tay phải, đang đùa nghịch.
Miêu Doanh Đông nhìn thấy cô lâu vậy mà không có phản ứng, hơi nghiêng đầu một chút.
“Anh—cái bệnh này của anh từ khi nào nhiễm phải vậy? Sao lại bị nhiễm vậy?”
Khâu Đông Duyệt có vẻ thờ ơ hỏi.
“Già rồi! Các loại bệnh tật liên tiếp phát ra.
Tất cả các cơ quan trong cơ thể đều phải thay rồi.”
Miêu Doanh Đông vẫn đang lật sách.
Tuy là Khâu Đông Duyệt nghe thấy tiếng lật từng trang sách, nhưng anh không có đang xem.
“Nhưng mà,Em chỉ có một quả tim thôi.”
Cô nói.
“Sao vậy?”
Anh hỏi.
“Nếu như em có hai quả, em sẽ cho anh một quả!”
Miêu Doanh Đông không nói gì, chỉ là trên khóe môi cười nhẹ một cái.
“Anh phải ra ngoài một lát!”
Tiếp đến Miêu Doanh Đông tắt điện cho Khâu Đông Duyệt, rồi đi ra.
Khâu Đông Duyệt nghe thấy tiếng thay quần áo xột xoạt, tiếng anh đóng cửa.
Đã khuya như vậy rồi, anh đi ra ngoài làm gì chứ? Nhưng mà Khâu Đông Duyệt muốn đi cũng đi không được——không có đồ để mặc.
Coi ngồi dậy, lấy một cái khăn tắm quấn quanh người, đi ra ban công.
Nội y và quần áo của cô đều phơi ở bên trên, là anh ấy phơi sao? Theo như cô nhớ, ngày trước những chuyện như thế này, anh trước giờ đều không làm.
Cô còn có một thắc mắc, nội y là đó anh giặt bằng tay hay là bằng máy nhỉ? Ngày trước lúc cô giặt đồ cho anh, trước giờ không cần dùng máy giặt.
Khâu Đông Duyệt lấy quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-yeu-rat-yeu-em/733751/chuong-682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.