🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi hết thuốc mê, Miêu Doanh Đông dần tỉnh lại, Miêu Chánh Đào và Từ Thiến đứng bên cạnh anh.
Nhìn thấy anh tỉnh lại, hai người họ đều rất bình tĩnh, không giống như những cặp bố mẹ bình thường hỏi ngắn hỏi dài.
“Tỉnh rồi?” Từ Thiến hỏi.
“Vâng.” Miêu Doanh Đông trả lời.
Miêu Chánh Đào và Từ Thiến lại hỏi thêm vài câu, anh đều trả lời hết.
Miêu Doanh Đông nhíu mày, một bên tai lắng nghe.
“Cô ấy đâu?”
“Duyệt Nhi sao?”
“Vâng”.
“Cô ấy vừa nhận một cuộc điện thoại nên đi ra ngoài rồi, chắc là có chuyện gì đó gấp! Con yên tâm đi, lát nữa con bé sẽ vào!”
Miêu Doanh Đông không hề an tâm chút nào.
Anh làm phẫu thuật tỉnh lại, vậy mà cô ấy lại không có mặt.
Lúc này Khâu Đông Duyệt đang quỳ trước giường bệnh của Hứa Thế An, nước mắt nước mũi nhạt nhòa, khóc đến tê tâm phế liệt. Chẳng qua âm thanh đều nghẹn ở trong cổ, ở những nơi như bệnh viện, cấm việc khóc thương. Với lại, cô sợ cô nếu khóc thật to, sẽ tiết lộ hết tất cả bí mật của Hứa Thế An.
Từ trong thâm tâm, cô sợ Miêu Doanh Đông biết Hứa Thế An cũng ở đây. Lúc nãy cô mở tấm vải trắng trên đầu Hứa Thế An ra, tay đều run rẩy hết cả lên!
Cô căn bản không tin, cô thà tin răng bác sĩ làm sai, nhưng sao mẹ Hứa cũng sai theo!
Bác sĩ đưa điện thoại của Hứa Thế An cho cô, nói rằng Hứa Thế An có một đoạn ghi âm, muốn chỉ đưa cho một mình cô nghe.
Khâu Đông Duyệt lắng nghe, là giọng của Hứa Thế An lúc sắp hấp hối.
Anh ấy nói, mạng của anh vốn là của Duyệt Nhi cho. Duyệt Nhi nếu đã thích Miêu Doanh Đông, thì người mà Duyệt Nhi thích, cũng chính là người mà anh thích, cho nên võng giác mạc hiến cho Miêu Doanh Đông đi. Nhưng cô đừng để anh ta biết, bởi vì anh ấy kiêu ngạo như vậy, sợ anh sẽ ghét bỏ, sẽ không chịu được. Chung quy, dù chuyện gì xảy ra, tiếp tục sống mới là điều tốt nhất.
Anh ấy nói, anh vẫn còn nhớ hình ảnh Duyệt Nhi lúc nhỏ, là một cô bé nhỏ gầy đáng thương, thường ăn không đủ no, khiến người ta tội nghiệp.
Anh ấy nói, nếu như có kiếp sau, nếu như Khâu Đông Duyệt cô không gặp Miêu Doanh Đông thì anh muốn được ở bên Duyệt Nhi, đương nhiên với điều kiện cô đồng ý.
Anh ấy nói, về việc hiến giác mạc cho Miêu Doanh Đông cũng là biết thì thân phận của Duyệt Nhi không xứng với Miêu Doanh Đông, cho nên thêm việc này, cho dù Miêu Doanh Đông không biết nhưng Duyệt Nhi cũng không cảm thấy mình thấp kém.
Anh ấy nói, Thành là em trai anh ấy, nó là một đứa trẻ lương thiện rất đáng thương, muốn cô hãy chăm sóc cho nó.
Anh ấy nói, anh ấy biết đổi người khác hiến giác mạc, cuộc sống của anh sau này cũng chỉ còn mười mấy năm. Anh chỉ là sớm đi một chút thôi, sớm chút trả lại sinh mệnh cho Duyệt Nhi, còn có thể để Miêu Doanh Đông nhìn thấy, cũng không lỗ nhỉ.
Âm thanh đứt đoạn, đến đoạn sau hầu như nói không ra nữa, Khâu Đông Duyệt hiểu, lúc anh nói những lời này, trong miệng đang rỉ máu.
Khâu Đông Duyệt nắm chặt lấy giường.
Hứa Thế An đến câu cuối cùng, đều không nói với cô!
Đi đột ngột như vậy.
Tại sao tất cả mọi người đều thêm cân thêm lượng cho cô vậy, Khâu Minh Hạc cũng muốn thêm, đến nay Hứa Thế An cũng muốn thêm.
Là bởi vì biết cô và Miêu Doanh Đông khoảng cách quá xa, cho dù xuất thân của cô không tệ, nhưng cô đã từng lớn lên trong cô nhi viện. Khoảng cách tuy rằng lớn, nhưng đều thật tâm lo cho hạnh phúc của cô hơn.
Nhưng, chưa có ai từng hỏi qua cảm nhận trong lòng của Khâu Đông Duyệt, cô níu chặt giường, nói, “Anh làm như vậy, sau này em làm sao vẫn ở bên anh ấy đây!”
Mỗi ngày đều nhìn thấy, đó chính là đôi mắt của Miêu Doanh Đông. Nhưng khiến Khâu Đông Duyệt nghĩ đến lại là một người khác.
Khâu Đông Duyệt vẫn luôn ngây ngốc ngồi trong phòng bệnh của Hứa Thế An, đến khi y tá vào, bảo muốn đẩy thi thể của anh đi.
Khâu Đông Duyệt cười chua chát, một người đang sống sờ sờ như vậy, lại biến thành một thi thể rồi!
Khâu Đông Duyệt máy móc gật đầu, cô vẫn luôn mở đoạn ghi âm. Sau cùng, Hứa Thế An đem đoạn nội dung mà Khâu Minh Hạc đã nói ra, là những ngày tháng khó quên nhất của Trần Nhã Ninh.
Tài sản, chẳng còn ý nghĩa gì, quyên góp thì quyên góp.
Khâu Đông Duyệt vẫn ngồi đó từ chiều cho đến lúc hoàng hôn xuống, bên ngoài trời là màu sắc gì, cô không biết nữa.
Sau đó, cô quay lại phòng bệnh của Miêu Doanh Đông, giả vờ như chuyện gì cũng không phát sinh.
Hứa Thế An nói rồi, không được để Miêu Doanh Đông biết vì sợ anh ấy ghét bỏ!
Anh ấy ghét bỏ?
Anh ấy ghét bỏ cái gì?
Ghét bỏ người nghèo sao?
Hứa Thế An mặc dù không giàu có, nhưng anh có một trái tim đơn thuần,lương thiện.
Cao quý như Miêu Doanh Đông, lúc này còn muốn ghét bỏ sao?
Khâu Đông Duyệt đi đến phòng bệnh của Miêu Doanh Đông,viền mắt đã đỏ lên hết rồi.
Khâu Đông Duyệt bình tĩnh hỏi anh, “Lúc làm phẫu thuật có đau không?” Giọng khàn khan.
Miếng vải bịt mắt của Miêu Doanh Đông phải qua mấy ngày nữa mới được tháo ra. Anh nghe thấy giọng của Duyệt Nhi không đúng lắm,hỏi, “Sao vậy?’
“Sao cơ?”
“Giọng?”
“Em buồn, sợ anh làm phẫu thuật xảy ra vấn đề gì đó nên đi ra ngoài khóc, đến khi anh phẫu thuật xong rồi mới vào. Em sợ phẫu thuật thất bại.” Khâu Đông Duyệt gọt táo cho Miêu Doanh Đông, từng miếng đút cho anh ăn.
Từ Thiến và Miêu Chánh Đào vẫn còn ở đó.
Khâu Đông Duyệt lúc đút táo cho Miêu Doanh Đông ăn, không để ý ngẩng đầu nhìn vào mắt anh một chút.
Trong tim đột nhiên nhảy lên, đôi mắt này vẫn đang bị vải trắng quấn lại, nên dù có kinh động kinh hồn gì cô không thấy được, không biết được. Nhưng nếu có một ngày tháo băng ra, sẽ như thế nào đây!
Cô sẽ có thể khống chế cảm xúc của mình không? Sẽ nói cho Miêu Doanh Đông biết chân tướng đôi mắt này hay không?
Khâu Đông Duyệt muốn cười, ít nhất trước mặt Từ Thiến và Miêu Chánh Đào muốn cười, nhưng thực sự cô cười không nổi.
Trừ cô ra, tất cả mọi người đều rất vui mừng.
Hứa Thế An mặc dù không phải là anh trai cô, nhưng chính là người thân của cô.
Bên đây hoan hỷ vui mừng, bên kia người đã chết.
Hai loại cảm xúc này đan xen trong lòng Khâu Đông Duyệt, ngũ vị tạp trần.
Cô muốn khóc thật to một trận, nhưng cô tôn trọng ý kiến của Hứa Thế An không đem chuyện này nói với Miêu Doanh Đông. Suy cho cùng trong chuyện này, Miêu Doanh Đông không sai gì cả, anh ấy không biết gì.
Khâu Đông Duyệt muốn dùng thái độ trước đây để đối xử với Miêu Doanh Đông, nhưng cô phát hiện, cô làm không được!
Cái tâm tình mê muội đối như đối với thần tượng, kinh trọng, tôn kính, ngưỡng mộ đó….
Suy cho cùng trong lòng có chuyện khiến cô hình thành nên khoảng cách.
Cô vẫn mỗi ngày đến chăm sóc Miêu Doanh Đông, đặc biệt ngoan ngoan, chăm sóc anh rất chu đáo. Miêu Doanh Đông không nhìn thấy được vẻ mặt của cô, chỉ cảm thấy hình như cô có chỗ nào đó không đúng, nhưng chỗ nào không đúng anh không biết được.
Đến ngày Miêu Doanh Đông tháo mắt, Khâu Đông Duyệt không đến.
Cô có nói trước với Miêu Doanh Đông rồi, ngày đó cô có việc cực kì quan trọng, không đi không được.
Miêu Doanh Đông lộ ra vè không vui, “Có chuyện gì mà quan trọng vậy?”
“Trong trường phải thi, nếu như em không đi thì sẽ không thể tốt nghiệp được!” Khâu Đông Duyệt thuận miệng nói.
Xưa nay nói dối cũng nhiều lần, giờ cũng quen rồi!
“Mấy ngày thi xong?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Sau ngày mai là xong rồi. Với lại, lúc anh tháo băng, em sợ có chuyện gì ngoài ý muốn, em nhát gan nên không dám đến.”
Miêu Doanh Đông cười cười, “Không đến thì không đến, cũng không làm khó em!”
Bởi vì, ngày hôm sau đó, chính là ngày chô cất Hứa Thế An.
Thực ra cũng không có mấy người, chỉ có cô, Thành, còn có mẹ của Hứa Thế An. Các đồng nghiệp vì không có ai nói cho biết vì vậy cũng không có ai đến.
Khâu Đông Duyệt trước mộ Hứa Thế An, khóc thành như người làm bằng nước mắt. Nếu như Hứa Thế An không hiến mắt, hoặc nếu không có ngày hôm nay, cô sẽ không tan nát lòng như vậy, sẽ không đau thương buồn bã đến như vậy, thậm chí anh có bị phản ứng bất thường mà qua đời, cô cũng có thể chấp nhận được,
Nhưng hôm nay…
Lễ chon cất của Hứa Thế An xong, Khâu Đông Duyệt dắt Thành về nhà Hứa Thế An.
Trước đây, cô thường đến đây.
Đến nay nhìn lại, vật còn người mất.
Lúc Khâu Đông Duyệt đang gục trước mộ của Hứa Thế An, bên này Miêu Doanh Đông đang tháo băng.
Y tá đem lớp băng từng lớp từng lớp tháo ra. Anh nhìn mọi thứ từ mọi thứ mờ hồ, sau đó rõ dần.
Anh mở to hai mắt, cả căn phòng tràn đầy ánh sáng.
Sâu không thấy đáy, cái gì mà sâu rộng thâm trầm, đều không qua khỏi mắt anh.
Từ Thiến che lại một con mắt không bị thương của anh, “Bây giờ có thể nhìn thấy không?”
“Nhìn thấy! Bà Từ.” Miêu Doanh nói, “Thấy rất rõ.”
Từ Thiến cười, “Đã nói mà, con trai ta chẳng qua đi nghỉ dài hạn thôi, bây giờ kì nghỉ dài hạn kết thúc rồi, quay lại làm việc thôi nào. Duyệt Nhi hôm nay không đến, con bé sợ có chuyện gì nó chịu không nổi.”
“Con biết rồi,lát nữa con sẽ gọi cho cô ấy về thẳng nhà.”
“Ừm.”
Khâu Đông Duyệt đang thu dọn đồ đạc của Hứa Thế An nhìn thấy nhật ký của anh,nội dung từng trang đều là: Duyệt Nhiên.
Viết quá trình quen biết cô từ nhỏ, những gì Duyệt Nhiên bỏ ra để trị được bệnh cho anh, vì anh mà cãi nhau với Miêu Doanh Đông…
Anh đường đường là một đại nam nhân, nếu chỉ để một người con gái bỏ ra hết tất cả, vậy không còn gì uất ức hơn nữa.
Khâu Đông Duyệt cảm giác, Hứa Thế An chết là do cố ý.
Anh có thể lựa chọn không chết!
Nhưng chết mới là sự giải thoát.
Đời này anh đã không thể lấy vợ sinh con, không thể cũng Duyệt Nhiên ở bên nhau. Thực ra, sống như vậy cũng là một loại giày vò hành hạ.
Trong lòng Khâu Đông Duyệt rất rối loạn, cô té xuống trên ghế.
Miêu Doanh Đông trong ngày đó liền ra viện rồi, những nơi như bệnh viện anh căn bản không muốn ở lâu dài. Về nhà, về nơi thường hay ở vừa mới mua cách AAK không xa chứ không phải lên biệt thự trên núi, bởi vì nơi đó có quá nhiều hồi ức không vui.
Tối nay, người bạn đồng sáng lập của anh muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ chúc mừng anh quay trở lại làm việc.
Ngàn vạn trọng trách lại giao lên vai anh, muốn làm một con chim hoang dã nhàn rỗi cũng không được nữa rồi.
Miêu Doanh Đông đứng trước gương thay tây trang, đeo cà vạt, lại biến thành một người đàn ông khí thế tinh anh lạnh lùng.
Người lạ chớ gần!
Tất cả mọi người đều gọi điện đến chúc mừng, trước đây lúc anh không nhìn thấy đều không dám nói một câu an ủi, sợ sẽ làm tổn thương đến lòng tự ái của anh, khiến anh cảm thấy mình là một bệnh nhân. Bây giờ anh đã khỏe lại rồi, gọi điện đến một cách thoải mái như vậy.
Lúc này điện thoại của Cố nhị gọi đến, “Anh vợ, mắt anh hồi phục vừa đúng lúc đấy nhé, anh sắp có cháu ngoại rồi đấy, chuẩn bị quà gì tặng cho cháu ngoại đây?”
“Cậu muốn tặng cái gì? Tiền thì dung tục quá, một chiếc du thuyền được không?”
“Quyết định vậy đi!” Cố Vi Hằng hoang mang nói câu này ra, “Dù sao cậu nó cái gì cũng thiếu, chỉ có không thiếu tiền!”
“Không phải cậu cũng không thiếu sao?”
“So với anh, vẫn còn thiếu.”
Sauk hi cúp điện thoại, anh định gọi điện cho Khâu Đông Duyệt, nhưng hôm nay thi mà, có lẽ không tiện bắt máy. Cho nên anh nhắn một cái tin nhắn, nói với cô địa chỉ buổi tiệc hôm nay, kêu cô sau khi thi xong thì bắt xe đến, anh sẽ kêu tài xế đi đón.
Miêu Doanh Đông đi vào hội trường, cả buổi tiệc hoan nghênh anh như rồng đến nhà tôm.
Người bạn đồng sáng lập Aio bước đến, nói chuyện với anh.
Đang nói, không biết tại sao anh ta tự nhiên nhắc đến, “Hứa Thế An qua đời rồi.”
Dù sao cũng không đi làm mấy ngày rồi, nên anh không biết.
Miêu Doanh Đông nhíu mày, “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Chuyện này đồng nghiệp cũng không biết rõ lắm, nói chung hôm nay chính là lễ chon cất cậu ta!”
Chôn cất? Hôm nay?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.