Khâu Đông Duyệt đoán, có lẽ là Từ Thiến nói với anh, dù sao từ lúc bắt đầu Từ Thiến cũng có nhúng tay vào chuyện này. “Trên thế giới này, cuối cùng em cũng có một người thân duy nhất rồi, lúc gặp Minh Nguyên em đã có một cảm rất khác, vô cùng thân thiết, thì ra...” Khâu Đông Duyệt vô cùng vui vẻ, trong ký ức, hoàn cảnh lúc gặp được Minh Nguyên lại hiện ra. “Là người thân duy nhất sao?” Miêu Doanh Đông hỏi. “Ừm. Mấy ngày này chắc anh ăn cũng không ngon, để em đi nấu cơm cho anh.” Nói xong, Khâu Đông Duyệt liền xuống bếp. Miêu Doanh Đông ngồi trong phòng khách, nghe nhạc. Cảm giác ngoài trời đã nổi gió, anh muốn ra ngoài một chút. Anh đứng dậy, vừa bước ra khỏi cửa, tay liền bị Khâu Đông Duyệt níu lại. “Anh muốn đi đâu?” Khâu Đông Duyệt sợ làm anh giật mình, chạy qua không một tiếng động. “Muốn cột anh lên thắt lưng của em sao? Chỉ là anh nghe thấy tiếng gió, nên muốn ra ngoài xem một chút thôi.” Tay của Miêu Doanh Đông vẫn nằm trong hai tay của Khâu Đông Duyệt. “Em ngậm anh trong miệng còn sợ chảy mất, sao có thể cột lên thắt lưng chứ! Anh mau vào nhé, sắp có cơm rồi!” Rõ ràng tâm trạng của Khâu Đông Duyệt rất không tệ. Miêu Doanh Đông cười nhạt, “Mặc dù trân quý như vậy, cũng vẫn không phải là người thân nhất!” Thì ra là khuất mắt ở đây! Có người đang bực tức đến chết! ... Minh Nguyên đi ra từ phòng bệnh của Khâu Minh Hạc, lên xe của Tống Dương. Anh ngồi ở hàng ghế sau. “Thật sự muốn hiến mắt cho Miêu Doanh Đông?” “Đúng! Trả một mạng cho Khâu Minh Hạc, từ này tôi và ông ta đường ai nấy đi, tốt biết mấy!” Minh Nguyên nhìn ra cửa sổ. Đối với Khâu Minh Hạc vẫn là hận, vẫn là lạnh lùng, còn có không phục! Ông ta tiêu dao nhiêu năm nay, chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha, bây giờ còn sắp cưỡi hạc quy tiên*. Cưỡi hạc quy tiên*: sắp chết, ý nói ra đi trong thanh thản. Ông ta sống tốt quá nhỉ! “Vậy cậu trực tiếp cắt xương cắt thịt trả cho ông ta là được!” Tống Dương nói. “Thích đùa lắm hả?” “Nói đi nói lại, cậu vẫn là không nỡ với Khâu Minh Hạc, trước khi chết còn muốn hiến đôi mắt cho Miêu Doanh Đông. Nhưng mà, cậu không thể hiến được, trừ khi cậu chết!” Tống Dương nói. Minh Nguyên trầm mặc rất lâu, “Vậy bây giờ tôi ra đường cho xe đụng chết thế nào?” “Đi đi, không ai cản cậu đâu.” Minh Nguyên tức giận. Muốn hiến mắt cũng không hiến được. ... Quý Hồng gần đây không đi thăm Khâu Minh Hạc, bởi vì bà ta đã tìm được tình yêu mới. Người này họ Trần. Họ trần này cũng là chỗ quen biết của Từ Thiến, chỉ là không thân lắm. Từ Thiến biết ông ta là một cao thủ tình trường, chuyên gia quyến rũ phụ nữ, nhìn thấy phụ nữ liền giống như bướm thấy mật. Từ Thiến muốn làm cho Quý Hồng phân tâm, Khâu Minh Hạc đã bị bà ta ép khô, sẽ không nhìn chằm chằm ông ta nữa, miễn cho lúc Duyệt Nhi đi thăm cha của mình lại đụng phải bà ta, bà rất muốn loại bỏ người phụ nữ đáng ghét này. Chỉ là trong lúc tình cờ Từ Thiến nói chuyện với họ Trần, không cẩn thận làm rơi một tấm ảnh trong tay. Họ Trần nhặt lên. Trong hình là Quý Hồng, mày mắt câu người, thân hình câu người, phong tình vạn chủng. Phụ nữ phân thành rất nhiều loại, có người sinh ra đã xinh đẹp, nhưng lại không biết câu dẫn người khác, đàn ông nhìn thấy cũng không có cảm giác gì, còn có một loại phụ nữ, vẻ ngoài không thuần khiết như vậy, nhưng trời sinh đã gợi cảm, đàn ông nhìn thấy liền muốn chiếm lấy, gặp được liền muốn nhìn thấy dáng vẻ yêu mị lẳng lơ của cô ta ở trên giường. Rõ ràng, Quý Hồng thuộc loại phụ nữ như vậy. Từ Thiến giả vờ nói, “Sao lại rơi ra rồi? Chồng của cô ta vẫn đang nằm trên giường bệnh, ung thư giai đoạn cuối, cô ta thì không chịu đựng nỗi cô đơn, đang muốn tìm đàn ông!” Họ Trần xem cô ta là người như thế nào, làm sao tiếp cận cô ta, một phiên bản của Phan Kim Liên. Đã đi theo Khâu Minh Hạc hơn hai mươi năm, đáng tiếc một đứa con cũng không có, đều bị Từ Thiến phá đám, còn sinh ra một đứa con ngốc. Dù sao Khâu Minh Hạc cũng đã hết tiền, không còn chút tài sản nào, bà ta cũng không thèm phí công đi nhìn chằm chằm Khâu Đông Duyệt và Khâu Đông Thần nữa. Mọi thứ đã qua, đều như một làn khói mỏng. Đứa con ngốc của bà ta ở nhà một mình, bị bà ta khóa cửa nhốt trong nhà, đói thì tự mình ăn cơm. Ăn uống vệ sinh đều không thể tự chăm sóc, bà cũng không quan tâm. Bà đang ở dưới thân của họ Trần, vô cùng ôn nhu, bà đã bốn mươi tuổi, cảm giác như mùa xuân của mình lại đến. Bà đang ở trên giường, dốc hết sức biểu hiện kĩ thuật yêu mị của mình. Nhưng mà ông chủ Trần cũng không phải tay mơ, cao thủ tình trường, biết rõ loại phụ nữ này muốn gì, trang sức châu báu, tiền, nhà, xe, chỉ không nhắc đến kết hôn, là tình nhân bên ngoài của ông ta mà thôi. Căn nhà ông tặng cho bà ta vẫn đang sửa, bà không hề muốn đem đứa con ngốc của mình đến đây. Cho dù đã sửa xong, bà cũng sẽ không đem nó đến ở cùng, sợ một khi ông chủ Trần đến, biết bà có một đứa con ngốc, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của bà. Chỉ thỉnh thoảng bà mới đến tòa nhà đó nhìn thử, đứa con ngốc đó đã chết chưa. Nếu như chết rồi, vậy thì tốt nhất, vật cản cuối cùng cũng không còn nữa. Gần đây bà vừa tiêm một mũi làm ốm mặt, cả người nhìn có tinh thần hơn hẳn, vốn nhìn như gái ba mươi, bây giờ xem ra cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi. Cuộc sống bây giờ của Quý Hồng, cả ngày đều thần hồn điên đảo, cứ như đã hít phải anh túc. Hôm đó, đứa con ngốc của bà ta đói đến ngất đi. Bản năng của cơn đói khiến cậu bé tự chạy đến tủ tìm đồ ăn, nhưng cái gì cũng không có. Đứa trẻ ngốc này, bình thường đều không có ai gọi tên cậu, nếu có gọi, cũng chỉ có một chữ: Thành. Cái tên này có rất ít người đặt, dù sao cũng là một đứa ngốc, từ nhỏ chỉ ở trong nhà, rất ít khi ra cửa, nên cũng ít giao lưu với người ngoài. Quần áo của cậu rất dơ rất dơ, đẩy cánh cửa ra, cửa ở những nơi này, khóa đều là loại đã rất cũ, chỉ cần dùng sức một chút liền mở được. Cậu bé chạy ra đường, chẳng khác gì một đứa ăn mày, nhưng không hề có ai quan tâm đến cậu. Cậu đói, thò tay lấy một ổ bánh mỳ trong một tiệm bánh, nhưng cậu lại bị ngốc, cho nên trộm rồi cũng không biết chạy. Liền ngồi trước cửa tiệm bánh ăn. Người trong tiệm, cho rằng tên trộm này gan to, đã ăn trộm còn ngồi trước cửa ăn, còn không phải muốn sỉ nhục họ sao? Vừa muốn đánh người, liền bị một người trong tiệm kêu dừng lại. “Tiền của cậu ta để tôi trả, chẳng qua là một đứa bé, đầu óc còn không linh hoạt.” Có người trả tiền giúp cậu bé, người trong tiệm tất nhiên sẽ không làm khó cậu nữa. “Tên em là gì?” Người trả tiền hỏi, quỳ trước cửa tiệm hỏi cậu bé. Đứa bé ngốc vừa ăn bánh vừa trả lời, “Thành!” “Anh tên là Hứa Thế An. Nhà của em ở đâu?” Thành lắc đầu, căn nhà đó, cậu không muốn quay về nữa, ngày nào cũng chỉ có một mình, nửa đêm, cậu toàn trốn trong góc tường khóc. Ban ngày lại phải một mình đối mặt với cơn đói. Việc Quý Hồng làm, mặc dù tuổi của cậu không lớn, lại rất ngốc, nhưng cậu vẫn hiểu được đôi chút. Cậu mơ hồ cảm giác được việc mà Quý Hồng làm, rất đáng hổ thẹn. Nước mắt của Thành bắt đầu rơi xuống, từng giọt, từng giọt. Trong lòng Hứa Thế An... “Đi nào, về nhà với anh.” Hứa Thế An vừa mới tan làm, muốn mua một chút đồ trong tiệm, “Mặc dù nhà của anh điều kiện không tốt cho lắm, nhưng cũng coi như có nhà.” Anh nắm tay của Thành dẫn đi. Thành vừa ăn bánh mì, vừa nhìn Hứa Thế An. Cậu cảm thấy Hứa Thế An là người tốt nhất trên gian. Bởi vì Hứa Thế An đã thay đổi hoàn cảnh, cho nên khí thế trên người rất ôn nhu, rất ấm áp. Về đến nhà, Hứa Thế An nhờ mẹ mình tắm cho Thành, cho cậu mặc lại đồ cũ lúc trước của anh. Thành khoảng 14, 15 tuổi, chiều cao cũng gần ngang anh. Buổi tối, Thành và anh ngủ trên một giường. Thành thường xuyên co người lại. Hứa Thế An biết, đây là biểu hiện cảm thấy không an toàn. Trong thế giới của những đứa trẻ ngốc, toàn phải chịu đứng sự tẩy chay, lăng nhục của người khác, người có cảm giác an toàn rất ít. Hứa Thế An xoay đầu nhìn cậu bé, sau đó ôm lấy cậu. Thành! Tên gọi ngược lại cũng không khó nghe. Ngày hôm sau, lúc Hứa Thế An ăn cơm, Thành cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ăn cơm, ăn như hổ đói. “Ăn từ từ thôi, không có ai cướp với em đâu!” Hứa Thế An nói. Thành ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Thế An cười. Hứa Thế An phải đi làm, Thành cũng muốn đi theo anh. Hứa Thế An nói, “Em ở nhà chơi với dì, buổi chiều anh sẽ về. Lúc về sẽ mua đồ ăn ngon cho em.” Thành rất hiểu, cậu biết không thể luôn đi theo bên cạnh anh, nên liền ngoan ngoãn ở nhà. Hôm nay mẹ của Hứa Thế An ở nhà làm việc, Thành cũng theo giúp bà, mặc dù phần lớn đều làm hỏng, nhưng bà nhìn ra được, đứa trẻ này rất lương thiện. Buổi tối lúc Hứa Thế An về, Thành chạy ra đón anh, gọi, “Anh trai.” Hứa Thế An xoa đầu cậu, “Ngoan!” Trước kia anh cũng xoa đầu Khâu Đông Duyệt như thế, bây giờ cuộc sống của hai người đã không còn liên hệ gì với nhau, có rất nhiều việc, anh không còn dám nhớ đến. Không còn nhớ đến, sẽ có thể buông xuống! Ngày hôm sau, Hứa Thế An lại đi làm, mẹ Hứa cũng vừa mới đi mất. Hứa Thế An muốn đi, Thành lại dùng anh mắt thân thiết nhưng ủy khuất nhìn anh, bởi vì cậu biết, Hứa Thế An sẽ không cho cậu đi theo anh. Hứa Thế An xoa mặt của Thành, nói, “Anh đi rồi, cơm của em dì cũng đã làm xong, buổi trưa nhớ ăn đó. Còn nữa, nếu như em không cẩn thận đi lạc, số điện thoại của anh ở trong túi của em, em nhờ người khác gọi cho anh! Có hiểu không?” Những lời này, hôm nay Hứa Thế An đã dặn đi dặn lại hơn mười lần. Thành gật gật đầu. Hứa Thế An vừa đi khỏi, Thành liền đi theo sau anh. Hứa Thế An lên xe buýt, nhưng mà nhiều xe buýt như vậy, Thành không biết phải đi lên chiếc nào, cứ vươn đầu nhìn theo. Trong lúc vội vàng, cậu chặn một chiếc xe taxi lại. Lúc trước ở nhà, Quý Hồng thường mang theo cậu ngồi xe riêng, thực sự không tiện, cho nên thường sẽ ngồi taxi, cậu chưa từng ngồi xe buýt, nhưng đối với động tác gọi taxi cậu rất quen thuộc. “Đi theo anh trai!” Cậu nói. Tài xế nhíu mày nhìn Thành một cái, đồ ngốc ư? Cậu ta đã lên xe rồi, cũng không thể từ chối. “Anh của cậu ngồi xe nào?” Tài xế hỏi. Thành nhíu mày, nhiều xe như vậy, làm sao cậu biết được Hứa Thế An đã ngồi xe nào. Tài xế sợ để một đứa bé ngốc ở đây sẽ xảy ra chuyện. Thành đột nhiên nhớ ra, anh trai có để số điện thoại trong túi của mình. Cậu lấy ra, đưa cho tài xế. “Anh trai tôi.” Tài xế nghi hoặc cầm lấy, bắt đầu gọi điện cho Hứa Thế An. Giọng điệu Hứa Thế An rất trầm ổn, “Cậu ấy là em trai tôi, anh đưa cậu ấy đến dưới lầu công ty tôi đi, AIO, tôi ở dưới lầu đợi anh, anh đến đây tôi sẽ trả tiền cho anh.” Trong lòng tài xế mới yên tâm một chút, chở Thành đến công ty Hứa Thế An. Xe buýt của Hứa Thế An đi chậm hơn một chút, bởi vì phải ngừng trạm thả khách. Đợi đến khi anh xuống xe, lúc anh vội vàng chạy đến dưới tòa lầu của công ty, đã nhìn thấy Thành đang đợi anh. Thành cười rất rạng rỡ, mắt mày như họa. Thậm chí, Hứa Thế An mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của Kiều Duyệt Nhiên từ trong biểu cảm của Thành. Anh cảm thấy rất hoảng hốt, điều này làm sao có thể? Hứa Thế An làm việc ở AIO đã ổn định, nhưng vẫn không thể tự ý mang người nhà đến công ty. Anh để Thành ngồi ở bàn lễ tân dưới lầu, lúc làm việc cũng không thể tập trung, thường đi xuống xem thử Thành thế nào rồi. Có lẽ bởi vì biết anh trai đang ở gần, nên Thành ngồi ở đây rất yên tâm. Mấy ngày Thành đi mất, Quý Hồng cũng không về, cũng không đi tìm cậu, bà đã sớm quên đứa con ngốc này rồi. Mỗi ngày bà đều ở dưới thân ông chủ Trần, hóa thành một đóa hoa kiều mị. Có lẽ trong một vài suy nghĩ, bà cũng muốn đứa con này chết đi. Không phải do tự tay bà giết chết, mà nó không tự chăm sóc được cho mình, nên chết. Như vậy sẽ không thể oán bà được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]