Khâu Đông Duyệt đoán, có lẽ là Từ Thiến nói với anh, dù sao từ lúc bắt đầu Từ Thiến cũng có nhúng tay vào chuyện này.
“Trên thế giới này, cuối cùng em cũng có một người thân duy nhất rồi, lúc gặp Minh Nguyên em đã có một cảm rất khác, vô cùng thân thiết, thì ra...” Khâu Đông Duyệt vô cùng vui vẻ, trong ký ức, hoàn cảnh lúc gặp được Minh Nguyên lại hiện ra.
“Là người thân duy nhất sao?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Ừm. Mấy ngày này chắc anh ăn cũng không ngon, để em đi nấu cơm cho anh.” Nói xong, Khâu Đông Duyệt liền xuống bếp.
Miêu Doanh Đông ngồi trong phòng khách, nghe nhạc.
Cảm giác ngoài trời đã nổi gió, anh muốn ra ngoài một chút.
Anh đứng dậy, vừa bước ra khỏi cửa, tay liền bị Khâu Đông Duyệt níu lại.
“Anh muốn đi đâu?” Khâu Đông Duyệt sợ làm anh giật mình, chạy qua không một tiếng động.
“Muốn cột anh lên thắt lưng của em sao? Chỉ là anh nghe thấy tiếng gió, nên muốn ra ngoài xem một chút thôi.” Tay của Miêu Doanh Đông vẫn nằm trong hai tay của Khâu Đông Duyệt.
“Em ngậm anh trong miệng còn sợ chảy mất, sao có thể cột lên thắt lưng chứ! Anh mau vào nhé, sắp có cơm rồi!” Rõ ràng tâm trạng của Khâu Đông Duyệt rất không tệ.
Miêu Doanh Đông cười nhạt, “Mặc dù trân quý như vậy, cũng vẫn không phải là người thân nhất!”
Thì ra là khuất mắt ở đây!
Có người đang bực tức đến chết!
...
Minh Nguyên đi ra từ phòng bệnh của Khâu Minh Hạc, lên xe của Tống Dương.
Anh ngồi ở hàng ghế sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-yeu-rat-yeu-em/733737/chuong-668.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.