🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chuyện trong trường học của Khâu Đông Duyệt, đã hoàn thành rồi, sau khi gặp xong Khâu Minh Hạc, cô ta phải quay về nhà của Miêu Doanh Đông.
Hứa Thế An đi cùng với cô ta, hai người đón xe buýt đi.
Từ bệnh viện đến Miêu gia, phải chuyển một lần xe, trên đường đi, hai người kể về rất nhiều chuyện khi còn nhỏ, từ nhỏ cơ thể Khâu Đông Duyệt rất yếu, xưa nay nhẫn chịu - -
Hứa Thế An nói về những điều này, như đang đếm những kho báu của anh ta vây, luôn cười.
Cả đời này, anh ta đều không thể quen đi Duyệt Nhi, nhưng anh ta muốn Duyệt Nhi có kết quả tốt hơn.
Khi đợi chuyển trạm, Khâu Đông Duyệt gọi điện thoại cho Miêu Doanh Đông, nói một lát nữa cô ta sẽ qua đó, đại khái khoảng nữa tiếng nữa.
Từ Thiến nói với Miêu Doanh Đông, “Nếu như con không thích dì thay băng gạc cho con, hay là đợi cô ta về đây thay. Con đã quen sự chu đáo của cô ta, người khác không lọt vào trong mắt của con!”
Tiếp theo thì lắc đầu cười.
Dù sao có một người như vậy đối xử với con trai của mình, Từ Thiến cũng khá vui mừng.
Hơn nữa, mẹ của Khâu Đông Duyệt từng có quan hệ với bản thân.
Trong định mệnh, mọi thứ đều có trời định.
Từ Thiến và dì giúp việc đi về, bà ta gọi điện thoại cho tài xế trong nhà, nói là một lát qua đón bà ta.
Miêu Doanh Đông nói đưa họ xuống núi, ước tính xe của Khâu Đông Duyệt cũng ở chân núi, khi đó anh ta sẽ nhờ Khâu Đông Duyệt dìu anh ta lên.
Tâm tư của Miêu Doanh Đông, Từ Thiến đã nhìn thấu hết, đã xa nhau một ngày rồi, một giây cũng không thể bỏ lỡ.
Khi gần xuống đến núi, Từ Thiến gọi điện thoại cho Khâu Đông Duyệt, nói là Miêu Doanh Đông ở chân núi, đang đợi cô ta.
Giờ đây Khâu Đông Duyệt và Hứa Thế An đã xuống xe, Hứa Thế An muốn đưa Khâu Đông Duyệt, sau đó anh ta mới ngồi xe quay về.
Chiếc xe của Từ Thiến đang đợi bên cạnh trạm xe buýt, Miêu Doanh Đông vẫn còn ngồi trong xe.
Từ Thiên xuống xe, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Khâu Đông Duyệt, và hỏi, “Duyệt Nhi, bạn học của con sao?”
“Anh ta là bạn từ nhỏ của con. Đúng lúc gặp được.” Khâu Đông Duyệt nói.
Dù sao Khâu Minh Hạc mắc bệnh ung thư, chuyện này, cô ta hiện nay chưa muốn nói với Từ Thiến.
Nếu như Từ Thiến biết được Khâu Minh Hạc hiện nay bởi vì không có tiền, mạng sống không còn lâu nữa, Khâu Đông Duyệt sợ bà ta sẽ cảm thấy áy náy, cho nên tạm thời không nói cho bà ta biết, tóm lại để tìm một thời cơ tốt hơn.
Miêu Doanh Đông vẫn còn ngồi trong xe, Khâu Đông Duyệt đã xuyên qua cửa sổ xe hỏi thăm anh ta, “Mấy hôm nay anh cảm thấy như thế nào? Không sao chứ?”
Miêu Doanh Đông nghe được lời nói lúc nãy của Từ Thiến, bên cạnh Khâu Đông Duyệt có thể đi theo một người.
Nhưng anh ta không biết là ai.
“Không sao. Rất tốt.”
Tiếp theo, anh ta bước xuống xe.
Khâu Đông Duyệt đỡ lại anh ta.
Hứa Thế An bước đến phía trước, “Tôi nghe đồng nghiệp nói, Ethan gần đây cơ thể của anh không được tốt lắm. Anh cố gắng nghỉ ngơi.”
Khoé môi của Miêu Doanh Đông vương lên, thì ra là Hứa Thế An.
Hứa Thế An rất nhanh nói tạm biệt với Miêu Doanh Đông.
“Duyệt Nhiên, em và Ethan liên hệ được rồi, vậy anh đi về trước.”
Hứa Thế An quay về, Từ Thiến cũng quay về, chỉ còn lại Khâu Đông Duyệt dìu lại Miêu Doanh Đông.
Hai người từ từ đi lên con đường núi.
Khâu Đông Duyệt luôn nói về chuyện trong trường, những chuyện cũng sắp hoàn thành.
Trong lòng Khâu Đông Duyệt nghĩ, chẳng lẽ anh ta vì Hứa Thế An, cho nên không vui sao?
Thiên địa có lương tâm, cô ta và Hứa Thế An không xảy ra chuyện gì cả.
Buổi tối, hai người ăn xong cơm tối, thời gian còn sớm, thì đi ngủ rồi.
Miêu Doanh Đông của đêm nay, đặc biệt muốn chiếm lấy Khâu Đông Duyệt, trên giường đã phát ra tiếng két két.
Trên trán của Khâu Đông Duyệt đổ đầy mồ hôi, rất đau.
Miêu Doanh Đông dùng sức cắn vào cô ta, xém tí đã cắn đứt cổ của cô ta.
Khâu Đông Duyệt chặt chẽ cắn chặt răng.
Sau khi xong chuyện, Khâu Đông Duyệt lăng người qua, ngủ vào bên trong.
Trong bóng đêm cô ta mở to mắt ra.
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mở miệng, “Nếu như anh để ý anh ta, anh có thể trực tiếp hỏi em, hay là trực tiếp nói với em, nói là anh đang ghen tuông, anh không cần giày vò em như vậy! Em và anh ta không xảy ra chuyện gì cả, đúng lúc gặp được thôi, em và anh ta cùng nhau lớn lên, nói về những chuyện trước đây, sao vậy? Anh không nói một lời, cuối cùng là ý gì chứ?”
Buồn bực muốn chết!
“Ai nói anh để ý anh ta chứ?” Miêu Doanh Đông hỏi ngược lại.
“Vậy sao anh lại như vậy chứ?” Khâu Đông Doanh lăng người qua chút, hướng về anh ta, “Em không vui! Em rất đau!”
Miêu Doanh Đông không nói chuyện.
Vốn dĩ hiện nay anh ta không nhìn thấy, thì đã nghiêng về thế yếu.
Cô ta ra ngoài một chuyến, thì dẫn theo một người đàn ông về đây.
Nếu như không phải anh ta ngồi xe của Từ Thiến xuống núi, vẫn không biết anh ta và cô ta hai người từng gặp nhau.
Dù sao cũng là bạn trai trước - -
Dù sao cũng từng có qua tình nghĩa của mạng sống.
Ai không đố kỵ chứ?
Buổi tối, Khâu Đông Duyệt từ trên giường giật mình dậy, bởi vì cô ta mơ thấy Khâu Minh Hạc qua đời, vô cùng bi thảm, ở một nơi hoang vắng, chỉ có đứa em trai khờ đó, đang cười khà khà, bởi vì khờ, cho nên không hiểu.
Khâu Đông Duyệt từ trên giường ngồi dậy, cô ta dựa vào đầu giường, cũng làm Miêu Doanh Đông thức tỉnh.
“Sao vậy?” Miêu Doanh Đông hỏi cô ta.
“Cha - - Cha của em,” Khâu Đông Duyệt phát hiện, nói ra chữ “Cha ” Này, khi nói ra là khó khăn như thế nào, “Chính là Khâu Minh Hạc, mắc bệnh ung thư, thời kỳ cuối, Quý Hồng không điều trị cho ông ta, cho ông ta đợi chết. Ông ta cũng lớn tuổi rồi, rất đáng thương đó, sự đáng thương của mẹ em chưa thấy qua, cảm nhận rất ít, nhưng mà sự đáng thương của cha, khiến em rất đau lòng.”
Tiếp theo, Khâu Đông Duyệt cúi đầu thì khóc thút thít, tiếp tục nói, “Em vốn dĩ muốn đưa phí trị liệu cho ông ta, nhưng phát hiện Hứa Thế An đã đưa giúp em rồi, anh ta nói anh ta nợ em một sinh mạng! Chúng em gặp được ở bệnh viện thì cùng nhau về đây!”
“Ý em là sao? Em đi chăm sóc ông ta sao?” Miêu Doanh Đông hỏi, một bên dũi vào mắt, mỗi khi nữa đêm khi tỉnh dậy, đôi mắt của anh ta sẽ không được khỏe, khi đang ngủ, miếng gạc thuốc sẽ chạy khắp nơi, làm đến da dẻ khó chịu.
“Không có, em không có ý này.” Khâu Đông Duyệt nghiêng người qua, đỡ lại đầu của Miêu Doanh Đông, giúp anh ta chỉnh lại miếng gạc thuốc, kê đầu của anh ta lên trên gối nằm, “Người thân bên cạnh em, liên tiếp bị bệnh, Hứa Thế An xém tí đã mất đi một mạng sống, còn đôi mắt của anh lại không nhìn thấy được, cần phải thay giác mạc, em muốn lấy giác mạc của em thay cho anh, nhưng bác sĩ không chịu, cha em đã bệnh, hiện nay không thể làm được gì cả! Em mới hai mươi ba tuổi, em cũng muốn có cuộc sống như Tam Nhi, có người thương yêu, không cần bận tâm vì cuộc sống, mỗi ngày đều vui vẻ, nhưng em - -”
Đại khái là khi đêm canh ba, tâm tư của Khâu Đông Duyệt là rõ ràng nhất, cũng là khi dám nói ra những lời trong lòng, bổng dưng thấy đáng thương.
Cô ta là một người như vậy, bình thường có áp lực gì đó, không bao giờ nói ra, nhẫn chịu quen rồi.
Lời vẫn chưa nói xong, cơ thể của cô ta ngay lập tức đã bị Miêu Doanh Đông ôm lại, anh ta đã đè cô ta dưới thân, bắt đầu hôn nhau.
“Em có người đàn lòng làm được tất cả mọi chuyện trên đời, không cần bận tâm!”
Đây là lần đầu tiên anh ta tự xưng hô bản thân là người đàn ông của Khâu Đông Duyệt.
Trái tim của Khâu Đông Duyệt đập thình thịch, người đàn ông này bình thường buồn bực một lời yêu cũng không nói, nhưng mà một khi nói ra, thì khiến trái tim của Khâu Đông Duyệt, cứ như dưới một miếng đất giấu đầy ngàn đóa hao hồng vậy, nhiều hoa hồng nở ra, bay lượn trong bầu trời.
Có câu nói này của anh ta, thì Khâu Đông Duyệt thấy yên tâm, ít ra không chỉ một mình cô ta đang chống đỡ.
Sáng mai, Khâu Đông Duyệt như một cô gái đã uống vào mật ông vậy, sáng sớm thì thức dậy, làm xong bữa sáng, gọi Miêu Doanh Đông thức dậy ăn.
Miêu Doanh Đông rất sớm đã thức dậy, đang gọi điện thoại cho ai đó, Khâu Đông Duyệt không biết, cô ta không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện.
Khi Miêu Doanh Đông qua đó ăn sáng, Khâu Đông Duyệt mang bánh bao nhỏ, cháo trắng, đều bưng đến trước mặt anh ta, hai người đã quen cùng nhau ăn sáng, Miêu Doanh Đông biết đồ ăn để ở đâu, sẽ không làm anh ta bị phỏng.
“Em có biết người phụ nữ mang thai, cần đến thứ gì không?” Miêu Doanh Đông đột nhiên hỏi.
Trên mặt của Khâu Đông Duyệt ngay lập tức đỏ lên, mấy ngày nay cô ta luôn nghi ngờ, có phải bản thân có thai, nhưng mà vẫn chưa thử.
“Anh muốn làm gì đó?” Khâu Đông Duyệt cúi đầu hỏi.
“Hôm qua bác gái Từ của em qua đây, nói tiểu Cửu đã có thai, Cố gia đặc biệt xem trọng, bác gái Từ của em đương nhiên cũng xem trọng, Miêu gia đã hai mươi mấy năm không có trẻ con rồi, anh là cậu hai của đứa trẻ, đương nhiên phải tặng em ấy chút quà! Em nói tặng gì tốt đây?” Miêu Doanh Đông giống như cũng rất vui mừng.
Nhưng mà, chuyện lớn như vậy, đến chỗ của anh ta, cũng chẳng qua chỉ là khoé môi cười nhẹ thôi.
“Thuốc an thai? Vitamin c, vitamin b11, những thứ này, không được xem tivi, chú ý nghỉ ngơi, chỉ có những thứ này thôi! Những thứ khác, đồ ăn, chắc chắn Cố gia cũng sẽ chú ý, không cần anh bận tâm.” Khâu Đông Duyệt thở phào một hơi, cũng may không phải nói cô ta.
Tiếp theo, Miêu Doanh Đông lại nói, “Cũng không biết đứa con thứ hai của Miêu gia, rốt cuộc là của ai đây?”
Khâu Đông Duyệt cúi đầu, một câu cũng không nói, mặt đỏ rực.
Từ Thiến đến bệnh viện của Khâu Minh Hạc, toàn bộ chi phí trị liệu, bà ta đã nộp cho Khâu Minh Hạc, hơn nữa bà ta có một tấm thẻ ngân hàng, liên kết tài khoản của Khâu Minh Hạc, chỉ cần thiếu tiền, tự động sẽ khấu trừ.
Hơn nữa, cô ta còn giúp Khâu Minh Hạc mời được một hộ lý chăm sóc cả ngày.
Con trai khờ của Khâu Minh Hạc đang vui nhộn nhảy múa, cuối cùng có người chơi với anh ta, chăm sóc cho cha rồi.
Mặt của Quý Hồng, tức đến muốn biến dạng.
Bà ta không biết, con người cũng sống đến mức này rồi, trị liệu chẳng qua chỉ là đốt tiền mà thôi, cuối cùng có tác dụng gì chứ?
Nhiều phí trị liệu như vậy, vì sao không trực tiếp cho bà ta chứ?
Từ Thiến nhìn thấy tình cảnh của Khâu Minh Hạc, cũng có chút khắc hoạ như “Người thắng làm vua, người thua làm giặc”.
Cảnh tượng người thắng và người thua gặp nhau, tất nhiên cũng giống trong phim vậy.
Khâu Minh Hạc rõ ràng không nhìn vào Từ Thiến.
Dù sao cả đời của ông ta đã hủy trong tay của người phụ nữ này.
“Không muốn nhìn tôi sao? Năm xưa khi Trần Nhã Ninh nhân lúc tôi mang thai, đã cứu tôi, sở dĩ tôi muối đối phó ông, thứ nhất là vì bà ta, thứ hai là vì quan hệ của Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt! Là Duyệt Nhi muốn tôi đến đây, tuy rằng năm xưa ông có lỗi với mẹ con cô ta, nhưng cô ta chỉ là lấy đức báo oán! Dùng cách sang trọng và hào hoa nhất tiễn ông đoạn cuối! Viện phí của ông tôi đã đóng hết rồi, sẽ không khiến ông chịu uất ức nào cả, nếu như người phụ nữ này, có can đảm có cử động gì - -” Từ Thiến rõ ràng không nhìn vào Quý Hồng, chỉ là một tay chỉ vào Quý Hồng, “Bà ta sẽ chết rất khó xem, xem cảnh của ông thì biết được rồi!”
Bệnh viện, Từ Thiến không muốn ở lại lâu, sau khi xong việc, thì quay về.
Là sáng nay, Doanh Đông gọi điện thoại cho bà ta, nói về chuyện của Khâu Minh Hạc, muốn bà ta đến bệnh viện làm chuyện này.
Khi bình thường, những chuyện nhà như thế này, anh ta rõ ràng không quan tâm, cố tình gọi cho Từ Thiến đi làm, lại càng không có.
Xem ra, đối với Khâu Đông Duyệt thực sự bận tâm rồi đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.