Minh Sùng Luân từng hỏi Tống Dương về vấn đề này. Tống Dương đứng ở đó rất chính trực nói: “Duyệt Nhi từ xa tới Venezuela, ai gần cô ấy hơn thì chính là bạn trai của cô ấy.” Minh Sùng Luân ngẫm lại, cũng đúng, Kiều Duyệt Nhiên đều làm công việc ở bên ngoài, thường xuyên leo núi rất nguy hiểm, Miêu Doanh Đông gởi email xong, có vẻ hơi vội vàng, chuyện này thực sự không phải là một chuyện bạn trai nên làm. Tống Dương gần với Venezuela, có điều Khâu Đông Duyệt thường xuyên ra ngoài không có ở công ty, lúc ở công ty thường là nửa đêm, cô ngồi một mình trong phòng thí nghiệm làm xét nghiệm. Hải Thành. Tam Nhi cũng Nam Lịch Viễn vẫn không có về nước Mỹ, một mực đợi ở trong nhà. Đỗ Nhược sinh con gái, gọi là Cố Trung Nghiên. Ngoại trừ Tam Nhi ra, đây là đứa con gái thứ hai trong nhà họ Cố, tự nhiên sẽ trở thành hòn ngọc quý trên tay. Bởi vì đứa trẻ này nên Tam Nhi vẫn không về Mỹ. Nghe Đỗ Nhược nói còn muốn sinh thêm, Tam Nhi liền rất thổn thức: “Cô nghiện trẻ con a?” “Có thể sống mà không có con sao?” Đỗ Nhược phản bác. Tính tình Đỗ Nhược trước giờ rất dịu dàng, sau khi có hai đứa trẻ càng thêm dịu dàng. Hiện tại biệt thự Cố gia lưng chừng núi này cũng là nhà của Miêu Doanh Cửu. Lúc này cô ngồi trên ghế salon, Cố Nhị nằm trên ghế salon, đầu gối lên chân cô, đang đánh cờ tướng trên điện thoại. “Anh hai, anh không sinh con a? Điều kiện của anh ưu tú như vậy, tương lai cha mẹ sẽ trông con cho anh, sao lại không sinh?” Tam Nhi hỏi. “Ai nói không sinh?” Cố Nhị hỏi ngược lại. Cố Minh Thành nghe nói như thế, ngẩng đầu lên, anh và Khương Thục Đồng liếc nhau một cái, ý tứ vô cùng rõ ràng, lão nhị dự tính sinh con rồi. Có điều nói qua nói lại còn nói đến chuyện tình của Tiểu Kiều. Bởi vì Tam Nhi đối với Kiều Duyệt Nhiên rất tốt, cho nên đối với cô rất quan tâm. Chuyện của Khâu Minh Hạc đó là một trận gió tanh mưa máu, trực tiếp quét sạch tất cả mọi người. Thủ đoạn của Từ Thiến khiến người ta không rét mà run, cũng may loại thủ đoạn này là giúp đỡ Tiểu Kiều. “Khí phách của cha mẹ vợ không phải người bình thường có khả năng có thể so sánh. Khâu gia làm ăn lớn như vậy, việc phá sản khiến cô cảm thấy choáng váng.” Cố Nhị thuận miệng nói tới còn nhìn Miêu Doanh Cửu một chút. Miêu Doanh Cửu thở dài một hơi nói: “Mẹ đây là cần gì chứ, tha thứ được thì cứ khoan dung độ lượng, đáng thương nhất chính là Tiểu Kiều. mẹ chết thảm, ba lại đang trong thời điểm phá sản, hơn nữa cô ấy cứ trơ mắt mà nhìn, trước đó không có một ai nói cho cô ấy biết.” Tam Nhi cũng nói: “Đúng vậy a, Tiểu Kiều vốn dĩ tên là Khâu Đông Duyệt, cô ấy cũng giống như Nam Giang, Nam Tương, là song thai, hiện tại em rất hiếu kỳ, anh trai của cô ấy hiện tại ra sao, có điều Tiểu Kiều thật sự là rất đáng thương.” Miêu Doanh Cửu cũng thở dài, chuyện này hẳn là việc nhà của cô, dù sao chuyện tình cảm của Tiểu Kiều cùng anh cả cũng rối rắm. Tiểu Kiều lúc này đang đội mũ, cầm kính viễn vọng, ở trên một ngọn núi tìm kiếm châu báu. Từ khi ra nước ngoài đến nay Miêu Doanh Đông không nói gì, nhưng cô mỗi ngày vẫn dựa theo yêu cầu “không được phép” lần trước của Miêu Doanh Đông, mỗi ngày đều nói với anh, hôm nay cô làm cái gì, tâm tình ra sao, không đề cập đến việc nhà của cô chút nào. Cô sợ rằng thời gian tới quá dài, cũng sẽ có một ngày Miêu Doanh Đông quên cô. Vốn dĩ anh biểu đạt tình cảm của mình vô cùng ít, Khâu Đông Duyệt căn bản không hiểu được anh, bởi vì không hiểu được nên liền sợ hãi, càng sợ hãi lại càng không hiểu được, sẽ ngày càng xấu đi. Mỗi lần Miêu Doanh Đông trả lời cũng đều rất lạnh nhạt, có lúc sẽ nói: “Cẩn thận một chút.” Có lúc sẽ hỏi: “Khi nào trở về?” Những lúc như thế này, Khâu Đông Duyệt sẽ cẩn thận đùa giỡn với anh: “Trong nhà thiếu người nấu cơm sao?” Miêu Doanh Đông trả lời: Trong phòng bếp lẫn trên giường đều thiếu người. Khâu Đông Duyệt liền cảm thấy tự rước lấy nhục, ở trong mắt anh ta, cô rốt cuộc là cái gì của anh? Chỉ là nấu cơm cùng ngủ thôi sao? Khâu Đông Duyệt không trả lời, cô đặt tâm tư của mình lên trên công việc nhiều hơn. Lần công tác này so với lúc đến Venezuela thực tập cô càng để tâm hơn, dù sao lần này trong lòng cô có một ý nghĩ kiếm nhiều tiền rất mạnh mẽ. Có lúc cô cũng muốn Miêu Doanh Đông quên cô thì tốt vô cùng, đỡ mỗi ngày cô đều phải chịu đựng tâm lý dày vò này. Bởi vì một câu nói của anh mà nghĩ thầm: Trong lòng anh có mình. Cũng bởi vì một câu nói của anh mà nghĩ thầm: Đến tột cùng là anh có ý gì? Ngày đó, Khâu Đông Duyệt phát hiện một khối châu báu rất thuần túy, căn cứ vào phán đoán của cô, độ cứng của khối châu báu này rất cao, lớp ngoài của viên đá quý này bao phủ một lớp sương mù rất rõ, cô cầm đèn pin giám định ngọc thạch chuyên ngành trên tay nhìn lớp sương mù bao phủ bên ngoài châu báu vô cùng mừng rỡ, giống như là Bá Nhạc mừng rỡ khi phát hiện được Thiên Lý Mã. Ngày hôm nay thời tiết Venezuela không được tốt, gió to nổi lên, mưa lớn, đây lại là một vùng mỏ. Chỉ nghe được đá vụn trên núi bị gió thổi ầm ầm rơi xuống bên dưới chân núi. Có điều Khâu Đông Duyệt không có để ý, dù sao tìm đượcđá quý hiếm có nên cô mừng rỡ như điên. Cô đang còn cầm đèn pin chuyên ngành trong tay chiếu lên khối đá quý, cô nửa ngồi nửa quỳ ở lưng chừng núi, địa hình nơi này khá dốc, cô cũng không có để ý đến hoàn cảnh này là vì nguyên nhân khác. Nói rằng mưa to sẽ lập tức đi xuống, cô không mang theo ô bởi vì không nghĩ tới hôm nay trời sẽ mưa. Cô đem viên đá quý cất cẩn thận chuẩn bị xuống núi. Trên núi vừa mới đổ mưa, bùn đất cùng với đá vụn, cát sỏi rơi xuống, đất đá bay mù trời. Khâu Đông Duyệt vốn không có nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi nhìn thấy đất đá bay mù trời như vậy vẫn có chút sợ hãi, nơi này căn bản là không có ai, nếu như xảy ra chuyện gì chắc chắn sẽ không có người biết tới, cô còn không mang theo ô, trên núi trống trơn, cô không có chỗ để tránh mưa, vì vậy cô bước nhanh xuống núi. Không để ý đến lúc cô đi xuống núi bị trượt chân một cái, Khâu Đông Duyệt bị té lăn quay trên núi, muốn đứng lên nhưng không làm sao đứng lên nổi, chân lại trượt đi, lại té một lần nữa. Cô sợ, thật sự rất sợ! Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho người của Minh Thị kêu người tới cứu cô, bởi vì cô không có ô, mưa xuống càng lúc càng to, phía trước mười mét không nhìn thấy người. Cô lái máy bay riêng, bởi vì số điện thoại này là dễ tìm nhất, cô vẫn không quên cẩn thận cất khối đá quý đi tránh để bị mất. Nhận được điện thoại, nhân viên báo cho Tống Dương, Tống Dương liền lái xe đi. Bởi vì ở trong công ty Khâu Đông Duyệt có quan hệ tốt nhất với Tống Dương. Sau khi Khâu Đông Duyệt bị trượt chân, mặt khác chân còn lại không theo kịp tốc độ nên cả người trượt từ trên núi xuống dưới, lúc trượt tới nửa chừng, cô đã không còn ở trạng thái ngồi mà là cả người đều lăn xuống. Đây mới thực sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay. Tống Dương một mực tìm kiếm cô khắp nơi, điện thoại di động của cô không có tín hiệu, bởi vì lúc nãy điện thoại của cô đã rơi mất. Cô bận che chở cho viên đá, không có quan tâm tới điện thoại di động. Tống Dương ở dưới chân núi kêu rất lâu, anh càng ngày càng sốt ruột, đợi tới khi tìm được cô, cô ở dưới một gốc cây. Trên mặt tất cả đều là vết máu, quần áo trên người cũng đều rách nát hết. Tống Dương gọi một tiếng “Duyệt Nhi” lập tức đi tới ôm lấy cô. Anh ném ô trong tay mình đi, liền ôm lấy Khâu Đông Duyệt lên xe, lái xe tới bệnh viện đa khoa. Lúc đến bệnh viện đa khoa, cũng là Tống Dương ôm Khâu Đông Duyệt vào bệnh viện, một bên la to: “Cấp cứu, cấp cứu.” Bác sĩ cấp tốc tiến hành chữa trị cho Khâu Đông Duyệt, nói là não của cô bị va chạm nhẹ, có khả năng sẽ tạm thời mất trí nhớ, có điều cũng không nghiêm trọng, bọn họ bây giờ chủ yếu chính là chữa trị vết thương trên mặt của cô, vết thương vô cùng nghiêm trọng. Tống Dương nhíu mày thật chặt, Minh Nguyên nói anh bảo vệ Duyệt Nhi cho tốt nhưng anh lại bảo vệ không tốt. Duyệt Nhi bị thương thành thế này, anh có trách nhiệm rất lớn. Thời điểm bác sĩ kiểm tra cho Khâu Đông Duyệt, Tống Dương vẫn đi theo, dáng vẻ rất hồi hộp. Trị thương trên mặt cho cô cũng rất cẩn thận, chỉ lo sẽ để lại sẹo, dù sao đối với phụ nữ khuôn mặt là rất quan trọng. Tống Dương đã đem chuyện của Khâu Đông Duyệt nói với Minh Sùng Luân rồi. Minh Sùng Luân khẽ cau mày: “Ethan đã nói với tôi, để tôi chăm sóc Khâu Đông Duyệt, bây giờ cô ấy bị thương, tôi có nên nói với cậu ta không đây?” Tống Dương đứng bên cửa sổ phòng bệnh của Khâu Đông Duyệt, tựa như đinh đóng cột, lại tựa như là suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng anh nói một câu: “Không nói.” Minh Sùng Luân nói: “Cũng đúng, cậu ta giao cho tôi chăm sóc người, tôi chăm sóc không tốt, là tôi thất trách, tôi không cần thiết tự chuốc lấy nhục nhã.” Tống Dương cúp điện thoại. Lúc Khâu Đông Duyệt hôn mê, anh ta vẫn nắm lấy tay của cô. Trong mơ, Khâu Đông Duyệt thấy giống như mình rất tỉnh táo, nhìn thấy một người đàn ông trong mộng, người đàn ông kia phong độ khí chất, dáng vẻ cao quý, làm cho cô xúc động dâng trào, trái tim rung động, nhưng cô không nhớ rõ người đàn ông kia là ai, vì sao lại không nhớ được tên của người đàn ông kia, cô bây giờ có thể là muốn để ký ức ngủ say một quãng thời gian. Lúc cô tỉnh lại đã là nửa đêm, nhìn thấy Tống Dương nằm nhoài trước giường cô, cô mơ hồ cảm thấy người đàn ông này rất quen thuộc, tuy nhiên lại không nhớ được là ai, cô đánh vào đầu của chính mình, giống như có cái gì đó che mất một phần ký ức của cô, chắc là có một khối máu đọng, ký ức lúc cô bị té núi vẫn không bị mất. Chỉ là tạm thời không nhớ được tên của người đàn ông này. Cô vỗ vỗ anh, hỏi anh là ai. “Tống Dương, không nhớ sao?” Tống Dương hỏi. Nhìn thấy Duyệt Nhi tỉnh rồi, tự nhiên Tống Dương rất cao hứng. “Tống Dương, Minh Thị?” Khâu Đông Duyệt cố gắng tìm lại trong ký ức cái tên này, cuối cùng nhớ ra Minh Thị, nhớ tới Tống Dương. “Cũng không tệ lắm, cứ nghĩ rằng em đã quên tôi.” Tống Dương nói. Kiều Duyệt Nhiên tìm kiếm đồ vật. “Em tìm cái gì?” “Điện thoại di động. Em nhớ tới mỗi ngày em đều muốn báo cáo tình hình của em với một người. Chuyện ngày hôm nay quá bất ngờ, em muốn báo bình an với anh ấy.” Khâu Đông Duyệt đánh vào đầu mình: “Em nghĩ thế nào cũng không nhớ ra anh ấy tên là gì?” Dù sao cũng vì té lộn nhào một cái, ký ức tạm thời bị quên mất, mọi chuyện nghĩ đến đều mơ hồ không rõ. “Em còn có người cần báo cáo bình an mỗi ngày sao? Là đàn ông hay phụ nữ?” Tống Dương giả vờ không biết Miêu Doanh Đông, anh cũng không đề cập tới cái tên này. “Đàn ông a.” Cuối cùng Khâu Đông Duyệt cũng không tìm được điện thoại nên không tìm nữa. “Em nhớ số điện thoại của anh ta không? Tôi gọi cho em.” Tống Dương lấy điện thoại của chính mình ra: “Lúc em rơi xuống, điện thoại cũng không tìm được.” Khâu Đông Duyệt rất nhanh nói ra dãy số của Miêu Doanh Đông, dù sao cũng là thuộc lòng, có thể chính là không nhớ được tên của anh ta. Tống Dương rất nhanh viết: Duyệt Nhi ngày hôm nay đi tìm kiếm châu báu rất mệt mỏi. Hiện tại đã đi ngủ, cô ấy để cho tôi báo bình an với anh. Ký tên: Tống Dương. Miêu Doanh Đông đang đứng uống rượu ở trước tủ rượu nhà mình, nhận được tin nhắn này, anh ta cảm thấy chẳng hiểu gì. Trong lòng mơ hồ có chút ghen tuông. “Cô ấy ngủ? Để cô ấy tự mình nói với tôi.” Miêu Doanh Đông trả lời. “Xin lỗi, tôi mới vừa dỗ cô ấy ngủ, vừa mới đi ra từ phòng của cô ấy, không thể đi vào được, Trước khi ngủ cô ấy nói nhớ báo bình an cho anh.” Tống Dương trả lời. Chuyện báo bình an này, dù thế nào Tống Dương cũng không thể nào bịa đặt được, bởi vì chuyện này chỉ có một mình Duyệt Nhi biết. “Anh nói với anh ấy tôi rất bình an sao?” Khâu Đông Duyệt hỏi Tống Dương. Khi nãy tỉnh dậy, ký ức liền khôi phục một phần ba, Tống Dương đối với cô vô cùng tốt. “Nói rồi.” “Anh ấy nói gì rồi?” “Anh ta nói “biết rồi”.” Một lúc lâu, Khâu Đông Duyệt “nha” một tiếng, cô mơ hồ nhớ tới, cô rất kỳ vọng vào câu trả lời của người đàn ông này, tuy rằng mỗi lần trả lời cũng làm cho cô rất thất vọng. Mấy ngày nay Kiều Duyệt Nhiên nằm viện, Diệp Mậu Sâm đi tới Venezuela. Bởi vì Kiều Duyệt Nhiên vắng mặt, thế nhưng cô mạo hiểm tìm được viên tìm được viên đá quý này, ở phòng thực nghiệm tiến hành xét nghiệm, nói viên đá quý này có giá trị rất lớn, bởi vì viên đá quý kim cương tím này hàm lượng khá cao, hơn nữa gần như là thuần túy. Diệp Mậu Sâm nhìn khối đá quý này: “Ai tìm được?” “Khâu Đông Duyệt” Hiện tại người của Minh Thị ở Venezuela cơ bản là đã tiếp nhận chuyện Kiều Duyệt Nhiên chính là Khâu Đông Duyệt rồi, đương nhiên người Trung Quốc vốn dĩ cũng không nhiều, mọi người đối với cái tên này cũng không phải quá nhạy cảm. “Ai” Diệp Mậu Sâm cau mày. “Nha, chuyện nhà cô ấy, cậu có thể không hiểu rõ cho lắm.” Tiếp đó, Minh Sùng Luân đem chuyện Khâu Minh Hạc phá sản cũng ngày Khâu Đông Duyệt biết ông ta là cha đẻ của chính mình nói ra, chuyện này nói đến cùng là do trời định, là sự trùng hợp quá ngẫu nhiên. Diệp Mậu Sâm khẽ cau mày: “Tại sao không đem chuyện của cô ấy viết thành một cuốn sách, người phát hiện đá nguyên chất, trong nhà lại có xuất thân như vậy, tin tưởng rằng mọi người sẽ cảm thấy hứng thú.” “Đừng, cô ấy sẽ không đồng ý.” Minh Sùng Luân nói: “Tiểu Kiều trước giờ rất biết điều.” Ngẫu nhiên lại đổi cách xưng hô, vẫn rất là khó khăn, vì vậy có lúc Minh Sùng Luân gọi cô là Tiểu Kiều, có lúc lại gọi cô là Khâu Đông Duyệt. “Khâu Đông Duyệt ở đâu?” Diệp Mậu Sâm hỏi. “Lúc đi tìm đá quý bị thương, hiện tại đang ở bệnh viện đa khoa, não bị va chạm một chút.” Minh Sùng Luân nói. Diệp Mậu Sâm nở nụ cười nhẹ nhàng, môi mỏng hơi mím: “Viên kim cương tím này, sau khi khai phá ra dự định làm gì? Trao cho khuôn mặt này được không? Minh tổng?” “Công ty của các người cũng là một trong số các công ty đứng đầu, vì sao không cho.” Minh Sùng Luân nói. Trở về tôi sẽ làm hợp đồng, sau đó gởi hợp đồng cho cậu ký.” Diệp Mậu Sâm nói. Minh tổng đáp ứng rồi. Đều là công ty trang sức, hai người đã hợp tác rất nhiều lần, dù sao hai công ty cũng có chức năng lấy sở trường bù sở đoản, một nắm quyền ở Venezuela, một nắm quyền ở Mỹ. Diệp Mậu Sâm rất nhanh làm hợp đồng, Minh Sùng Luân cũng không suy nghĩ nhiều liền đặt bút ký, dù sao hợp tác cũng không phải một lần. Sau đó, truyền thông bắt đầu công khai tuyên dương về việc phát hiện kim cương tím mới, thuận tiện còn nói phát hiện một người có thân thế không bình thường, giống như là tiểu thuyết hay phim truyền hình vậy. Năng lực của Diệp Mậu Sâm muốn lật cả Long cung cũng có thể làm được. Mọi người bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với viên kim cương tím này, cũng cảm thấy hứng thú với Kiều Duyệt Nhiên. Diệp Mậu Sâm nghĩ thầm, cứ như vậy, tương lai khi viên kim cương tím này tới công ty của mình nhất định sẽ được bán đấu giá với một mức giá rất cao. Kiều Duyệt Nhiên xuất viện, trên căn bản mọi chuyện đều tốt, ngoại trừ một số ký ức không trọn vẹn. Cô nhớ tới Miêu Doanh Đông, cũng nhớ tới chuyện tình với anh, nhưng rất kỳ lạ là cô không nhớ ra tên của anh. Ethan cùng Miêu Doanh Đông, hai người này cô đều không nhớ tên được. Nhìn thấy truyền thông công khai tuyên truyền chuyện của cô, cô rất khó chịu, có thể là não đã từng bị chấn thương, nên có vài vấn đề then chốt khó lòng giải quyết được. Nếu như trước đây, cô chắc chắn đau đến không muốn sống. Hiện tại, cô có chút tê dại. Mấy ngày nay, cô đều không có ra ngoài, ở trong phòng làm việc nghiên cứu. Tống Dương vẫn lo lắng cho thân thể của cô nên vẫn ở cùng cô. Miêu Doanh Đông đã đặt vé máy bay đi Venezuela. Mấy ngày nay, mỗi ngày Tống Dương đều nhắn tin cho anh ta nói Duyệt Nhi hôm nay rất mệt mỏi, Duyệt Nhi muốn nghỉ ngơi. Anh ta muốn mau chóng đến xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, Diệp Mậu Sâm một mực muốn công khai việc nhà của cô, anh sợ Duyệt Nhi không biết nên cố ý tới xem một chút. Chuyện Miêu Đông Doanh đếb Venezuela cũng không có nói cho cô biết. Đi thẳng tới Minh Thị, hỏi rõ phòng thí nghiệm đá quý ở đâu, liền trực tiếp đi tới. Lúc tiến vào, Khâu Đông Duyệt ở bên trong làm việc rất nghiêm túc, Tống Dương ở bên cạnh nhìn cô. Kiều Duyệt Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh ta, chính là người này, người cùng cô lên giường, người lấy đi tình cảm sâu sắc nhất của cô, nhìn thấy người này, trái tim cô như nổi trống, nhưng vì cái gì mà cô không nhớ ra được tên của anh ta? Cô xoa đầu, nói: “Anh là... anh là...?” Đầu cô đâu như búa bổ. Có thể là cô vẫn không nhớ ra được. “Sao vậy? Mấy ngày không nói chuyện, ngay cả tên của anh cũng quên rồi?” Miêu Doanh Đông hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]