Trên giường, hai người sau khi qua một trận mây mưa trong em có anh, trong anh có em, Kiều Duyệt Nhiên ôm lấy lưng anh, dùng âm thanh tinh tế mà thủ thỉ nói với anh: “Chú Miêu, em thích anh!” “Thích bao nhiêu?” Miêu Doanh Đông khép hờ mắt, nói ra ba chữ. “Rất thích, rất rất thích, trừ anh ra, không còn có ai khác!” Mặt Kiều Duyệt Nhiên dán vào lưng anh, cảm nhận được nhiệt độ của anh, cảm nhận được cơ bắp chắc khỏe của anh và mùi hương nam tính trên người anh. “Trừ anh ra, không có ai sao? Cho nên, tiền học phí anh ta đưa cho em, em cũng nhận? Nhân lúc anh không có mặt, còn lén lút đi gặp anh ta?” Giọng Miêu Doanh Đông vẫn không chút nhiệt độ. Kiều Duyệt Nhiên ôm chặt lấy trước ngực anh, sao anh ấy biết được? Ngày hôm đó cô nhìn thấy Khánh Du, anh cũng nhìn thấy cô sao? Cho nên, anh mới hỏi cô, cô ghen thì cò thể khóc, còn anh ấy thì sao sao? Ý là anh ghen thì phải làm sao ư? Kiều Duyệt Nhiên một tay thò qua, kéo người anh quay lại. Miêu Doanh Đông quả nhiên quay lại. Kiều Duyệt Nhiên ánh mắt sáng rỡ nhìn anh, cô ôm chặt lấy cổ anh, “Anh ghen rồi phải không?” “Rất lạ phải không?” “Không có, là em trước đây nợ nhiều như thế là vì Hứa Thế An, Hứa Thế An hứa sẽ trả lại cho em, không thì đời này anh ấy không thể không sống áy náy! Hôm ấy là anh ấy mời em ăn cơm, anh ấy biết phận mình, chỉ có mời em ăn một bữa cơm mà thôi! Anh đừng hiểu nhầm nhé!” Kiều Duyệt Nhiên chính xác là một tiểu cô nương, một chút cũng không chịu nổi người khác oan uổng mình. Miêu Doanh Đông hỏi có một câu, cô liền thật thà khai báo hết ngọn nguồn. Cũng chính vì cái dáng vẻ chân thuần này, đi vào lòng anh. Anh lại ôm chặt lấy cô, lại lần nữa hoành hành ngang dọc. Thân thể Kiều Duyệt Nhiên rất mềm mại, thật muốn mạng người mà. Anh như bị trúng độc của cô rồi. Cô không phải là bạn gái của anh,nhưng cô có một loại dụ hoặc của tình nhân, trong đêm tối dụ hoặc anh. Trước đây, anh ban ngày có thể nhìn thấy cô ấy, nhưng giờ đây, anh nhìn thấy cô, hầu như chỉ toàn vào buổi tối. Ngày hôm sau, sau khi Kiều Duyệt Nhiên quay lại trường học, bỗng nhiên một ý niệm bỗng nhảy ra trong đầu Miêu Doanh Đông: Hứa Thế An thay thận hai lần, lần thứ hai là anh bỏ tiền, vậy lần thứ nhất là từ đâu ra? Anh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, tiền của Kiều Duyệt Nhiên và Hứa Thế An có gộp lại, cũng không quá năm vạn. Lúc đợi đèn đỏ, Miêu Doanh Đông nhắn tin cho Kiều Duyệt Nhiên, hỏi: Tiền phẩu thuật thay thận của Hứa Thế An lần đầu từ đâu ra? Kiều Duyệt Nhiên nhìn thấy, mặt bỗng đỏ lên, là chú Cố đưa cho cô, nhưng cô quyết định, chuyện của chú Cố, vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói ra. Với lại, chú Cố nói rồi, chuyện này coi như xong, nên cô tuyệt đối sẽ không kéo chú ấy xuống nước. “Là tiền tiết kiệm của Hứa gia, bỏ ra năm mươi mấy vạn.” Kiều Duyệt Nhiên nói dối. Miêu Doanh Đông ngẫm nghĩ lại chuyện này, không đúng, nếu ban đầu dùng tiền của Hứa gia, chính là nói mẹ Hứa Thế An sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ quá trình phẫu thuật của anh ta, nhưng từ đầu đến cuối, người đảm nhiệm là Kiều Duyệt Nhiên. Lúc Hứa Thế An vào công ty Aio, đăng kí ghi mẹ anh là bảo mẫu, bảo mẫu không thể có năng lực lớn như thế được. Vậy số tiền đầu tiên, rốt cuộc từ đâu tới? Đến công ty, Miêu Doanh Đông kêu người đi điều tra tài khoản giao dịch của Kiều Duyệt Nhiên. Cô không có tiền, thẻ cũng chỉ có một cái, nên rất dễ điều tra. Thế là, anh tìm ra một khoản tiền, đến từ Cố Minh Thành! Phát hiện này khiến Miêu Doanh Đông nhíu chặt mày. Cô ấy quen biết Cố Minh Thành? Bây giờ, Miêu Doanh Đông biết tại sao lần trước Kiều Duyệt Nhiên muốn kiểm tra anh rồi, bởi vì cô nhận mệnh của Cố Minh Thành, tiếp cận anh, hèn gì Tam Nhi cũng nhiệt tình giới thiệu Kiều Duyệt Nhiên cho anh, hèn gì tại sao thái độ của Kiều Duyệt Nhiên với anh thay đổi như vậy. Thì ra ngay từ đầu, Kiều Duyệt Nhiên tiếp cận anh là một cái bẫy. Mà mục đích của cái bẫy này chính là con trai của Cố Minh Thành: Cố Vi Hằng! Miêu Doanh Đông là người tâm tư sâu dường nào chứ, cái bẫy này, chỉ cần nghĩ kĩ thì sẽ rõ. Thích anh rồi, đột nhiên thích anh rồi! Anh nói sao những lời này nghe lại mơ hồ như thế, không thực tế như thế? Nữ nhân này cung thật biết nói dối, nói đến mặt không đỏ tim không run, cô ta trước mặt anh còn nói dối những gì nữa đây? Anh nhớ lại lần đầu anh gặp gỡ Kiều Duyệt Nhiên, là một chỗ cách nhà Tam Nhi không xa, Kiều Duyệt Nhiên nói cô đến du lịch, chân bị thương rồi, haha, nghèo rớt mồng tơi, còn nói đi du lịch! Lúc đó anh chỉ xem cô như một người qua đường! Bây giờ, anh hiểu rõ tất cả rồi! Buổi tối, anh gọi điện cho Kiều Duyệt Nhiên, bảo cô lên núi. “Sáu giờ, anh đón em ở cổng!” Miêu Doanh Đông nói. “Sao tối qua mới gặp, giờ lại muốn nữa rồi?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi. “Nhớ em!” Khó mà Miêu Doanh Đông nói những câu như vật, anh đứng trước cửa sổ, cười như không cười. “Vậy được!” Kiều Duyệt Nhi nói, âm thanh nữ tính, càng lúc càng ngọt. “Không gặp không về!” Miêu Doanh Đông nói. “Vâng, được ạ!” Kiều Duyệt Nhiên vẫn như một cô nương nhỏ, thích một người liền cố gắng đối tốt với người ấy cho dù người ấy đối với mình như thế nào, rất mù quáng, ngốc đến vô cùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]