🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đến chiều Miêu Doanh Đông chuẩn bị về nhà, mà Kiều Duyệt Nhiên cũng phải đi.
Lần này Tam Nhi không kêu Miêu Doanh Đông đưa Kiều Duyệt Nhiên về.
Mà là lúc đi đến cửa Miêu Doanh Đông đã tự nói, “Có cần tiện đường đưa dùm một đoạn không?”
Kiều Duyệt Nhiên hơi suy nghĩ, nói, “Được thôi.”
Lên xe Kiều Duyệt Nhiên vẫn tiếp tục đọc sách.
Cô ngồi trên ghế phụ, tốc độ lật sách cực kỳ nhanh.
Lúc dừng đèn đỏ, Miêu Doanh Đông quét mắt nhìn cô, nói, “Đọc sách trên xe, rất hại cho mắt.”
Kiều Duyệt Nhiên không tập trung lắm trả lời. “Ừm, em biết! Em cũng không phải cố gắng học hành để vượt khó, mà chỉ là em thật sự không có thời gian, lại sắp phải thi rồi! Nên nước đến chân mới nhảy.”
Đọc một lúc, Kiều Duyệt Nhiên liền buông sách xuống, dựa đầu ra sau nghỉ ngơi một lát, trong đầu nhớ lại một lần những nội dung đã đọc.
“Mỗi lần thi em đều như vậy sao?” Tốc độ lái xe của Miêu Doanh Đông không nhanh không chậm.
“Vâng, mỗi ngày em đều trốn tiết. Chỉ có những ngày chuẩn bị thi này, mới phải gấp rút ôn tập!” Kiều Duyệt Nhiên vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xem ra thật sự cũng không quá ngốc, cô ấy cả ngày không đi học, nhưng lại chưa hề nghe cô ấy nói bị trượt môn.
Đến một ngã tư đường, Miêu Doanh Đông nói, “Nên xuống xe rồi!”
Xe dừng ngay bên đường, Kiều Duyệt Nhiên nhìn một chút, đây là đường đi đến bệnh viện mà bạn trai cô đang nằm, cô suy nghĩ sao anh lại biết cô muốn đến bệnh viện?
“Ồ, đúng rồi, em còn cần không?” Miêu Doanh Đông nói.
“Cái gì?” Kiều Duyệt Nhiên không hiểu hỏi.
“Chính là bộ đồ bị cháy lần trước.” Miêu Doanh Đông nói với giọng điệu hờ hững không quan tâm.
“Cần chứ. Ở đâu rồi?” Kiều Duyệt Nhiên hai mắt phát sáng nói.
Bộ quần áo đó của anh là hàng hiệu, cả chục ngàn một bộ lận đấy, đúng là người có tiền, quần áo đắt như vậy mà nói không cần là không cần, chỉ cần vá một chút là có thể mặc được rất lâu rồi.
“Ở ghế sau xe. Tự mình lấy đi. Lấy xong rồi xuống xe!” Miêu Doanh Đông nói với giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.
“Vâng.”Kiều Duyệt Nhiên đáp lại rất vui vẻ.
Thái độ lần này Miêu Doanh Đông đưa quần áo cho cô đã rất tốt rồi, không hề làm nhục cô giống như lần trước.
Kiều Duyệt Nhiên nhìn chiếc T-shirt màu đen này, cô nghĩ: lần trước đã làm áo sơ mi cho bé trai, lần này cô sẽ làm váy cho bé gái, loại chất liệu này mặc vào rất dày dặn, có lẽ sẽ rất đẹp.
Lấy đồ xong thì đèn hiệu phía trước lại chuyển sang đèn đỏ, Kiều Duyệt Nhiên không nghĩ nhiều liền xuống xe, xoay người đi về hướng bệnh viện.
Miêu Doanh Đông lái xe về đến dưới lầu nhà mình, mới nhìn thấy sách cô đã bỏ quên trên xe anh.
Anh tắt máy xe, cầm sách ở bên cạnh lên xem.
Đây có lẽ chính là cuốn sách do giáo viên hướng dẫn của Tam Nhi biên soạn, làm giáo trình dạy phổ biến cho học viện.
Bên trong được gạch và ghi chú rất nhiều, toàn bộ là chữ, có lẽ là do mấy hôm nay cô ấy đã mày mò ra được.
Nhìn vào chỗ ghi thời hạn, cô vòng một dấu tam giác, nội dung phía dưới vẫn chưa được gạch vì cô chưa kịp xem đến.
Anh cầm sách vào nhà.
Mấy hôm nay, có một công ty muốn thu mua bệnh viện, Miêu Doanh Đông phải đi theo nhà tổ chức để khảo sát.
Người làm việc trong ngành này như Miêu Doanh Đông, thông thường đều ở vào vị trí “Đại gia” trong mối quan hệ giữa hai bên, vì dù sao cũng là thần tài, người khác đều phải đến để nhờ vả họ.
Lúc họp anh cũng đi theo.
Bên phía nhà tổ chức nói họ có kỹ thuật hàng đầu thế giới trong lĩnh vưc chữa trị bệnh nhiễm trùng đường tiểu, kỹ thuật chữa trị rất thành thạo.
Miêu Doanh Đông vốn không định nói gì, nhưng bốn chữ “nhiễm trùng đường tiểu” vẫn truyền vào tai anh.
“Xin hỏi tỉ lệ chữa khỏi bệnh nhiễm trùng đường tiểu là bao nhiêu phần trăm? Nếu như một người đã từng thay thận nhưng vẫn xuất hiện phản ứng hiện tượng bài tiết bất thường, tình hình rất tệ, thì còn bao nhiêu hy vọng, nói cách khác là có thể cứu sống được không?” Miêu Doanh Đông ngồi trên ghế chính, dựa lưng vào ghế, khoanh tay lại, hỏi rất chuyên nghiệp.
Hai bên đều lắc đầu, lấy làm tiếc!
“Nhưng vẫn còn một tình huống, chính là thay thận một lần nữa! Có lẽ có thể trị khỏi. Nhưng nửa đời sau đều sẽ sống dựa vào thuốc. Và số tiền làm phẩu thuật này cũng rất lớn!” Đối phương nói.
Còn có thể chữa khỏi được!
Hôm đó, lúc Miêu Doanh Đông đi làm, thì Kiều Duyệt Nhiên gửi tin nhắn đến, hỏi anh quyển sách của cô có phải đã làm rơi trên xe anh không?
“Đúng vậy!”
“Anh Miêu, em sắp phải thi rồi. Có thể làm phiền anh một việc được không?” Nghe đoạn ghi âm của Kiều Duyệt Nhiên có thể thấy được rằng tình hình rất gấp.
“Sao vậy?” Miêu Doanh Đông hỏi, anh cho rằng cô muốn nhờ anh đem sách đến cho cô.
“Là bạn trai của em, hôm nay mẹ của anh ấy bất ngờ phải nhận nhiệm vụ, nên không có cách nào trông coi anh ấy. Có thể nhờ anh Miêu đến xem tình hình của bạn trai em, rồi nói lại cho em được không! Lúc này bác sỹ không nói với em tình hình thực tế, hơn nữa, chắc chắn bạn trai em cũng không cho bác sỹ nói với em!” Kiều Duyệt Nhiên nói.
“Tình hình của bạn trai em quan trọng với em vậy sao?” Miêu Doanh Đông hỏi.
Quan trọng đến mức trước khi thi cũng phải hỏi, rồi mới có thể yên tâm thi sao?
“Đúng vậy!” Lời này được nói ra mà không cần suy nghĩ.
Nhưng lại mang theo ý rất kiên định.
“Tôi không rãnh rỗi như em nghĩ đâu!” Miêu Doanh Đông trả lời.
Kiều Duyệt Nhiên nhìn tin nhắn, mặt cô nóng rần lên, anh Miêu từ chối rất dứt khoát.
Cũng đúng, cô đáng lẽ không nên đưa ra yêu cầu này, anh là người thuê cô, sao cô lại có thể sai khiến chủ thuê của mình như thế được chứ.
Nhưng trừ anh ra, Kiều Duyệt Nhiên không nghĩ ra được ai phù hợp hơn.
Tam Nhi không thể ra ngoài, tình hình cô ấy lúc này không thích hợp, cô và anh Nam thì lại không quen thuộc lắm.
“Xin lỗi!” Cô trả lời lại.
Sau đó bước vào phòng thi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.