Miêu Doanh Đông đã lau mặt xong, treo chiếc khăn lên giá để khăn. Vết máu lần trước là ở vị trí chính giữa, anh nhìn qua, chỗ đó đã được Kiều Duyệt Nhiên giặt sạch sẽ trắng tinh, trắng hơn nhiều so với những chỗ khác. “Rất hối hận phải không?” Anh bước ra từ nhà vệ sinh, nếu không sẽ không giặt tấm ga sạch như vậy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đáng tiếc, đã xảy ra chính là đã xảy ra, giặt sạch sẽ cũng không có nghĩa là không tồn tại! “Xếp lại, để lại vào chỗ cũ!” Miêu Doanh Đông nói. Kiều Duyệt Nhiên bật khóc như mưa, sự tôn nghiêm của cô, đã bị con người này lột sạch rồi! Đoán là tiếng khóc sẽ phát ra trong chốc lát! Miêu Doanh Đông nhìn thấy cô khóc, không nói gì. Kiều Duyệt Nhiên đột nhiên bỏ qua tính khí và cơn giận của bản thân, “Anh đã nói gì với bạn trai tôi? Tại sao anh ấy lại xóa hết lịch sử tin nhắn của tôi?” Câu nói này Kiều Duyệt Nhiên nói trong tiếng khóc to, sự uất ức vô cớ. Nhưng mà, tiếng khóc của cô không có tác dụng gì với Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Đông lấy ga giường từ tay Kiều Duyệt Nhiên, đứng đối diện Kiều Duyệt Nhiên, xếp tấm ga lại, xếp không được ngay ngắn lắm, tâm tư của anh không ở tấm ga giường, anh tiện tay lấy lên tay, “Anh ta xóa à? Chắc là tôi nói với anh ta việc cô ngủ với tôi, anh ta sợ cô bẽ mặt! Nhưng bệnh của anh ta lại cần tiền, chỉ có thể giả vờ không biết thôi!” Kiều Duyệt Nhiên choáng váng, “Sao anh lại nói việc này với anh ấy?” Miêu Doanh Đông cười lạnh lùng, quay người đi về phòng mình, đặt tấm ga xuống! Lúc trở ra lại, đã nghe thấy tiếng cửa – cô đi rồi! Lại trở về căn phòng hiu quạnh! Miêu Doanh Đông ngồi trên sofa, ở lại một lúc. Anh lại quay về phòng mình, lấy tấm ga đó ra. Rất thơm. Cũng giống như mùi thơm lúc anh ôm cô ngủ! Mấy hôm nay Kiều Duyệt Nhiên rõ ràng tâm trạng không tốt, việc này cũng không thể bàn bạc trực tiếp trước mặt với Hứa Thế An được. Chính là ở trước mặt Hứa Thế An, rõ ràng không tự nhiên! Cô hận Miêu Doanh Đông thấu tim gan. Anh ta tưởng Hứa Thế An là vì tiền, nên mới không nhắc đến chuyện này sao? Tâm tư của Hứa Thế An, Kiều Duyệt Nhiên hiểu, Hứa Thế An là hy vọng cô tìm một người phù hợp hơn mà lấy! Vì vậy, anh không lên tiếng, sợ Kiều Duyệt Nhiên bẽ mặt, đã xóa đi tin nhắn! Nhưng mà Kiều Duyệt Nhiên biết, cả đời này, cô và Miêu Doanh Đông là không thể nào! Khoảng cách của hai người quá lớn! Hôm đó, cô tựa vào mép giường của Hứa Thế An, đầu không hướng về phía Hứa Thế An, cô đang khóc! Cô không hy vọng có một ngày anh ra đi. Không hy vọng người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, từ đây biến mất không còn nữa! Tam Nhi gần đây muốn ra ngoài chơi một chuyến, nói ngày ngày ở trong nhà, rất buồn. Nam Lịch Viễn nói đi dã ngoại, Tam Nhi giơ tay đồng ý. Tiểu Kiều cũng đi, vì Tam Nhi thấy gần đây Tiểu Kiều tâm trạng không tốt. Tiểu Kiều đã nói với Tam Nhi về việc của Hứa Thế An, Tam Nhi cảm thấy số của Tiểu Kiều thật là khổ, muốn dẫn cô ra ngoài. Vì vậy, ngày này, Tam Nhi quyết định, tất cả mọi người trong nhà, bao gồm người nuôi đẻ, còn có hai đứa trẻ đều đi, người nuôi đẻ 3 người, 2 đứa trẻ, cộng thêm Kiều Duyệt Nhiên Nam Lịch Viễn còn có Tam Nhi, một xe vốn không đủ để ngồi! Tam Nhi bây giờ vẫn chưa biết lái xe, đi đâu cũng đều là Nam Lịch Viễn đưa đi. Vì vậy, Tam Nhi đề nghị cho Miêu Doanh Đông đi cùng, dù sao xe nhà di động, xe việt dã, xe 7 chỗ anh ta đều có, hơn nữa anh ta chỉ có một mình, làm tài xế tiện biết bao! Việc này, Kiều Duyệt Nhiên không biết, vì cô không nghĩ vấn đề làm sao khởi hành. Ngày khởi hành, xe nhà di động của Miêu Doanh Đông đã chờ sẵn ở dưới lầu của Tam Nhi. Sau khi Kiều Duyệt Nhiên xuống lầu, mới nhìn thấy anh. Anh mặc một chiếc áo thun cổ đứng màu đen, tay đeo một chiếc đồng hồ, rất to, rất đẹp. Cả người anh tựa vào đầu xe, điềm tĩnh hút thuốc. Tự cao đến chết! “Anh Miêu cũng đi à?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi, trong lòng đã hoảng sợ. “Đúng vậy. Tớ không biết lái xe, nhiều người như vậy, một chiếc xe ngồi không đủ. Xe anh ấy nhiều như vậy, dĩ nhiên làm tài xế rồi! Sao vậy, sao cậu lại sợ gặp anh hai thế? Nếu cậu không muốn gặp anh ấy, cậu ngồi xe của chúng tớ đi!” Tam Nhi nói. Bây giờ bụng của Tam Nhi còn chưa to ra, cả người vẫn như cô gái nhỏ, vẫn như cái bộ dạng chơi bóng trong sân trường Đại học Giang Thành, nhưng mà, cả người bây giờ đã dịu dàng lên không ít! Kiều Duyệt Nhiên “uhm” một tiếng. Tam Nhi sắp xếp hai người chăm đẻ ngồi xe của Miêu Doanh Đông, Kiều Duyệt Nhiên cùng với một người chăm đẻ ngồi xe của Nam Lịch Viễn. Một đoàn người đi về hướng ngoại ô! Là một vùng ngoại ô rất yên tĩnh rất đẹp, Tam Nhi nằm trong lều nghỉ ngơi, cảm nhận không khí ngoài trời. Nam Lịch Viễn đang ở cùng với Tam Nhi. Những người chăm đẻ thì giữ trẻ, Kiều Duyệt Nhiên và Miêu Doanh Đông làm đồ ăn. Bên cạnh là lò nướng nghi ngút khói. Miêu Doanh Đông đứng ở đó làm đồ nướng, Kiều Duyệt Nhiên cũng làm, không ai nói chuyện với ai. Cứ không nói chuyện lại ngại ngùng. “Thích ăn đồ nướng không?” Miêu Doanh Đông hỏi cô. “Không thích lắm. Còn anh?” Kiều Duyệt Nhiên thuận miệng hỏi “Khẩu vị của tôi, chẳng phải cô còn rõ hơn ai hết sao? Đã điều tra lí lịch của tôi, cũng đã hầu hạ qua tôi. Cả người đều đã nhìn thấy hết. Còn có gì là cô không biết chứ? Hả?” Miêu Doanh Đông đáp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]