🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Kiều Duyệt Nhiên tối nay ngủ rất sâu giấc, chưa bao giờ ngủ ngon đến như thế.
Cô có thể nói mỗi ngày đều như ngựa chạy đường dài không nghỉ để làm việc kiếm sống, đến tối, cô lại ngủ không được thật sự. Hôm nay coi như đem tất cả giấc ngủ trước giờ công lại ngủ bù.
Lúc cô tỉnh lại, cũng đã mười một giờ rồi.
Miêu tiên sinh không có ở bên cạnh.
Kiều Duyệt Nhiên không nhìn thấy anh thì rất lo sợ.
Cô nhanh chóng mặc áo quần, ở trong nhà gọi lớn lên, “Miêu tiên sinh, Miêu tiên sinh…”
Không có ai trả lời.
Đến phòng khách, mới nhìn thấy Miêu tiên sinh đang ngồi bên bàn khách đọc báo. Bây giờ thông trên điện thoại phát triển mạnh, nhưng anh vẫn rất thích xem báo giấy.
Nghe thấy Kiều Duyệt Nhiên hoảng hốt gọi mình, anh bình tĩnh nói với cô, “Dậy rồi sao?”
“Vâng”. Kiều Duyệt Nhiên đứng bên đó, tay vịn vào tường, cúi đầu. Cô đã nhìn thấy trên bàn bày sẵn đồ ăn sáng, là sanwich và sữa bò.
Kiều Duyệt Nhiên làm việc ở trong nhà Miêu Doanh Đông cũng có ngày nghỉ. Thứ bảy, chủ nhật cô không cần đến làm, những lúc đó cô thường đi bệnh viện.
Cho dù không làm việc, nhưng đồ ăn sáng vẫn là do cô chuẩn bị. Hôm nay, vậy mà lại để Miêu tiên sinh chuẩn bị hết rồi. Đúng là ngại ngùng.
“Tôi dậy muộn quá.” Kiều Duyệt Nhiên nhận lỗi nói.
“Tôi biết.”
“Tôi dậy muộn, tôi không có lí do gì cả.” Kiều Duyệt Nhiên tiếp tục nói, “Để anh tự mình làm đồ ăn, đúng là càng đại nghịch bất đạo”
“Cô chính xác là không có lí do! Lần cuối nhé.” Miêu Doanh Đông nói, “Ngồi xuống ăn đi”.
Kiều Duyệt Nhiên ngồi xuống ăn, đồ ăn Miêu tiên sinh làm rất đơn giản, bánh sandwich và sữa bò, nhưng sữa đã nguội rồi, chứng tỏ ngài ấy đã làm rất lâu rồi.
“Nếu sữa không nóng, đi dùng lò vi sóng hâm lại đi.” Miêu Doanh Đông liếc nhìn Kiều Duyệt Nhiên nói.
“Không sao, tôi quen rồi.”
Một mảnh trầm mặc.
“Cô và bạn trai cô bên nhau mấy năm rồi?” Miêu Doanh Đông vẫn cúi đầu đọc báo, dường như vô ý hỏi cô.
“Quên rồi. Từ nhỏ đã quen biết, hai người đều theo tự nhiên, sau đó ở bên nhau.” Kiều Duyệt Nhiên ngồi đối diện với Miêu Doanh Đông, trả lơi từng câu một.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Kiều Duyệt Nhiên hiện tại là người phụ nữ của Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Đông cũng là ông chủ của cô, cô ở trước mặt Miêu Doanh Đông có một loại cảm giác như đang đi phỏng vấn, từng câu từng câu một trả lời rất thật thà.
“Quen biết lâu như vậy, sao chưa từng làm gì? Hai mươi hai tuổi cũng đâu còn nhỏ nữa.”
Vấn đề này khiến Kiều Duyệt Nhiên đang ăn cơm cũng tay đột nhiên dừng lại, miệng cũng ngừng nhai, nói, “Có lẽ lúc đó lúc đó vẫn còn phong hoa tuyết nguyệt, chú trọng tinh thần là chủ yếu nên chỉ nghĩ đơn thuần.”
“Tối qua tôi lại nhìn không ra cô đơn thuần!” Miêu Doanh Đông hờ hững nói.
Kiều Duyệt Nhiên liền đỏ mặt, tối qua cô quả thật rất ra sức, dường hư dùng hết tất cả sức lực hồng hoang của cô, đem những thứ học được, những thứ nhìn thấy, những thứ biết được đều đem ra dùng hết. Mặc dù trúc trắc, nhưng nhiều kiểu.
Cô không để ý mình ở phía trên, rất nhiều cô gái, đặc biệt là ở tuổi cô đều rât thuần khiết, rât hay ngại ngùng. Đặc biệt hơn là đối với Miêu Doanh Đông lớn hơn cô rất nhiều, kiểu đàn ông này đáng lẽ phải làm hết cho con gái, nhưng anh thì không, nên cô nhớ lại mấy động tác trong phim A, rồi tự mình làm, cũng không nghĩ gì nhiều. Chỉ nghĩ làm thế nào có thể thỏa mãn Miêu Doanh Đông thì cô làm như thế ấy.
Cho nên, Miêu Doanh Đông rất thoải mái.
Kiều Duyệt Nhiên vẫn luôn cúi đầu ăn sáng, không dám nhìn Miêu Doanh Đông, “Ý của tôi là hai chúng tôi tuổi tác tương đồng, không nghĩ đến mấy vấn đề này, có thể do cùng với người khác nhau, việc chú trọng đến cũng khác nhau.”
Miêu Doanh Đông tiếp tục lãnh đạm nói, “Ý cô là, tôi không đơn thuần?”
“Không không không, Miêu tiên sinh, tôi tuyệt đối không phải ý này. Tôi phải nói thế nào đây?” Kiều Duyệt Nhiên có chút hoảng loạn, sợ đắc tội Miêu Doanh Đông, “Mỗi một loại tuổi sẽ có mỗi loại tâm tư khác nhau. Tuổi tác không giống, việc chú ý cũng sẽ không giống nhau.”
“Ý là, tuổi tôi lớn rồi, cô theo tôi chỉ biết lên giường thôi?”
“Miêu tiền sinh, anh là đang bắt bẻ tôi ư?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi một câu.
Không hỏi đến tận cùng, không làm cô đuối lí mới chịu dựng lại sao?
Kiều Duyệt Nhiên nghĩ vậy, rất nhiều lời không nói ra. Cô với anh suy cho cùng cũng chỉ là quan hệ thuê mướn mà thôi. Lúc làm ông chủ cô là thời gian buổi tối của cô thôi, cùng với việc yêu đương của cô không có quan hệ gì mới đúng.
Miêu Doanh Đông nhìn cô, cô không nói gì, anh không quản là bắt bẻ cô hay không, tiếp tục nói: “Hay là nói, theo tôi, chính là theo tiền đi?”
Kiều Duyệt Nhiên càng cúi thấp đầu, thật ra thực tế là như vậy. Nếu như không phải vì tiền của anh, cả đời này cô cũng sẽ không cùng anh qua lại, có thể căn bản không bao giờ quen biết anh.
Kiều Duyệt Nhiên không nói gì, trong mắt anh chính là mặc nhiên thừa nhận.
“Cho nên, vai của tôi có thể thay thế được. Còn bạn trai phong hoa tuyết nguyệt của cô thì không ai bằng được?’ Miêu Doanh Đông tiếp tục nói, “Suy cho cùng, người có tiền cũng rất là nhiều! Nhưng cô không không nghiêng không lệch, lại vào đúng nhà tôi.”
Kiều Duyệt Nhiên càng không nói gì. Nếu có một ngày anh biết được, cô vào được nhà này là do âm mưu của chú Soái, không biết anh sẽ thế nào đây?
Nhưng chuyện này cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói ra, kế hoạch của chú Soái đã hủy bỏ rồi.
“Đúng rồi Miêu tiên sinh, ăn xong rồi thì để tôi rửa bát, tôi muốn đi bệnh viện. Hôm nay tôi cũng không có việc gì làm rồi.” Kiều Duyệt Nhiên nói.
“Được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.