“Tôi lát nữa sẽ về nhà, về cùng tôi đi.” Miêu Doanh Đông nói. Tim Kiều Duyệt Nhiên đập thình thịch, nhìn Tam Nhi, “Được không?” Tam Nhi liền cười, “Thì ra anh cả đến thăm Lịch Viễn là giả, đến đón Tiểu Kiều mới là thật.” Miêu Doanh Đông vẫn luôn nhìn về hướng Kiều Duyệt Nhiên, đến nước rót cho anh ấy, anh ấy cũng không uống. Anh đứng dậy, đi về hướng Tam Nhi, “Em nói sai rồi, thăm Lịch Viễn là mượn cớ, đón Tiều Kiều là thuận tiện, mục đích chính của anh là đến thăm em! Xem xem Tam Nhi của anh như thế nào rồi. Nghe nói mang thai đứa nhỏ sẽ càng yếu ớt đi.” Miêu Doanh Đông đặt tay lên đầu Tam Nhi, vò vò một chút. Tam Nhi liền cười, theo bản năng liền hướng về hướng Nam Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn liền giữ chặt lấy cô. Suy cho cùng, Miêu Doanh Đông và Tam Nhi tuổi tác cách biệt lớn, trêu đùa của Tam Nhi đối với Miêu Doanh Đông mà nói, chẳng qua chỉ là vui vẻ. Tam Nhi biết rõ anh ấy chỉ đùa nên cũng rất phối hợp đùa theo anh. Tam Nhi đối với đàn ông khác đến nói cũng lười nói, nhưng Miêu Doanh Đông cao tay, hoàn toàn có thể phối hợp với cách nói đùa của cô. Nam Lịch Viễn đứng bên cạnh nhìn thấy vợ mình đang cười nói đùa giỡn với người đàn ông khác, anh ghen chứ, nhưng Tam Nhi và Miêu Doanh Đông thật sự chỉ đơn thuần đên không thể đơn thuần hơn. Anh làm sao có thể không biết Tam Nhi là người như thế nào chứ? Lại làm sao mà không biết Miêu Doanh Đông là người như thế nào chứ? Kiều Duyệt Nhiên đã đi vào phòng bếp cất ấm nước rồi. “Đi thôi!” Miêu Doanh Đông hướng về phía phòng bếp gọi. Sau đó Kiểu Duyệt Nhiên theo sau Miêu Doanh Đông rời đi. Đây là lần thứ hai cô ngồi xe Miêu Doanh Đông, lần trước là cô cố ý, lập mưu để tiếp cận với anh nên cô rất thoải mái. Nhưng bây giờ, cô rất không thoải mái chút nào. Nhân tình là cô tự nguyện làm, nhưng lên giường với người mình không thích, cô không thoải mái nổi. Trên xe, cả hai người đều không nói chuyện gì, Kiều Duyệt Nhiên nhớ ra cái gì, cô hoang mang lấy điện thoại từ trong túi xách ra nhìn xem ngày tháng, hôm nay là thứ sáu. Nhưng lần trước họ làm vào thứ bảy, theo tiết tấu mỗi tuần một lần, hôm nay vẫn chưa đến một tuần mà. Vậy, hôm nay rốt cuộc có làm hay không? Kiều Duyệt Nhiên mỗi ngày đều bận, bận đến nỗi không có thời gian xem lịch, quên hôm nay là thứ máy cũng là chuyện bình thường. Hành động của cô không qua khỏi mắt Miêu Doanh Đông, anh biết cô đang xem cái gì. “Cô đang nhìn gì vậy?” Miêu Doanh Đông vờ hỏi. “Miêu tiên sinh, hôm nay là thứ sáu, hôm nay có tính không?” Kiều Duyệt Nhiên ánh mắt hoang mang nhìn phía trước, hỏi. Miêu Doanh Đông nhìn cười nói, “Cái gì mà tính hay không tính? Thứ sáu chính là thứ sáu mà.” “Nhưng lần trước là thứ bày, tôi tưởng phải chờ đến một tuần.” “Lần này xem như sớm một ngày. Thêm tiền cho cô sau!” Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu, cô không phải có ý này. Hoặc trong mắt Miêu Doanh Đông, cô chính là đến để bán thân. Câu nói này khiến cô thật rẻ mạt ti tiện, rẻ mạt đến muốn tìm một chỗ trốn đi. Cô không nói gì nữa, người ta dùng tiền bịt kín miệng cô rồi, cô cũng không có lí do để nói tiếp. Nữ nhân của Dạ tổng bán thân cho nhiều người đàn ông, cô bán cho một người đàn ông, thật ra cũng đều là như nhau. Chẳng qua là cô giá cao hơn một chút mà thôi! “Miêu tiên sinh thích kiểu con gái như Tam Nhi vậy sao? Cảm thấy hai người rất hòa hợp.” Kiều Duyệt Nhiên hờ hững hỏi một câu. “Ghen sao?” Miêu Doanh Đông nói. Câu này khiến Kiều Duyệt Nhiên chút nữa bật cười, cô sao lại ghen chứ? Cô liền thuận miệng cười một cái chua chát, “Tôi sao lại ghen được chứ?” Cô biết bản thân mình có bao nhiêu phân lượng. Chú Soái đã từng nói qua địa vị của Miêu gia, cao quý vô cùng, không phải là chỗ mà loại người như cô có thể với tới được. Cô đến nói chuyện với Miêu DOanh Đông thôi cũng đã cảm thấy mình là đùa mốc chòi mâm xôi rồi. Cô cũng biết vị trí của mình: bạn tình! Nghĩ chắc là Miêu tiên sinh cũng đang đùa mà thôi, vì lúc này anh cũng mới nói, tối nay sẽ thêm tiền cho cô. Giữa hai người chắc chắn không có chuyện liên quan đến tình cảm. Kiều Duyệt Nhiên thấy anh lúc đùa với Tam Nhi, đó là kiểu đùa ấm áp. Miêu Doanh Đông lúc dùa, rất quang minh chính đại, lại khiến cho rất nhiều trái tim của các cô gái cảm thấy ấm áp. Nhưng đó là trong lòng các cô gái khác, không có cô và Tam Nhi trong đó. Nam tiên sinh là người ưu tú, Tam Nhi là người có định lực tốt. Quan trọng nhất là cô ấy không nghĩ Miêu tiên sinh có ý đồ gì, mà chỉ là phối hợp đùa theo mà thôi! Với lại, cô có bạn trai rồi, cô cũng ý thức được bản thân mình ở đâu. Nên cô vĩnh viễn sẽ không vượt quá giới hạn. Miêu tiên sinh có thể đùa với cô như vậy, xem như cũng có để mắt đến cô. “Cũng đúng, coi như tôi tự mình đa tình đi!” Miêu Doanh Đông lại đùa. “Với lại, tôi cũng có bạn trai rồi. Chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau…vốn dĩ dự định kết hôn rồi.” Kiều Duyệt Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. “Bây giờ thì sao?” “Không biết”. Cô cũng cảm thấy con đường phía trước rất mịt mù. “Không muốn gả cho ai khác sao? Ở Mỹ, người ta không quan trọng trinh tiết của phụ nữ! Giống như tình trạng của cô, xem như là rất uổng phí đi.” “Cả đời chỉ có một người đàn ông, có gì mà uổng phí chứ?’ Kiều Duyệt Nhiên buột miệng nói. Miêu Doanh Đông chỉ cười, một loại cười đắc ý. Anh biết, anh là người đàn ông duy nhất của cô. … Về đến nhà, Miêu Doanh Đông lên lầu lấy tài liệu, sau đó rời đi. Anh chiều này còn phải đi làm. Anh kêu Kiều Duyệt Nhiên chiều này lau dọn nhà vệ sinh, nấu ăn, tắm rửa. Tắm rửa là anh đặc biệt cố ý nói ra. Cho nên, ý nói là Kiều Duyệt Nhiên tối nay phải ở lại đây rồi. Cô nhanh chóng làm việc, nấu đồ ăn, rồi ngồi bên cạnh bàn chờ đợi. Cô vừa mới gội đầu xong, tóc vẫn chưa hong khô, để xõa tự nhiên. Vì chuyện tối nay, nên cô có chút ngồi không yên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]