🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mỗi lúc như vậy, cô lại có một cảm giác rất không yên.
Cô ở Hải Thành còn được, nhưng cô thời gian dài không ở Hải Thành.
Cô không hy vọng lần sau lại nghe thấy, những lời nói anh muốn người phụ nữ khác bao anh.
Đùa giỡn cũng không được.
Cố Vi Hằng nhấc tay lên quàng lên vai Miêu Doanh Cửu, cả người Miêu Doanh Cửu dính chặt vào anh.
“Vẫn chưa hết giận?” Anh hỏi cô.
“Tất nhiên!”
“Em để tâm cái gì chứ? Anh đã trông như vậy rồi. Nếu có thể làm em yên tâm, anh không chấp nhất xấu đi một chút!” Anh xoay người lại, ôm Miêu Doanh Cửu vào lòng, anh hơi cúi người, dựa vào người của Miêu Doanh Cửu, đầu tựa lên vai cô, nhè nhẹ vỗ lưng cô, “Em so đo tướng mạo anh làm gì chứ? Một cô gái tốt như em, đừng so đo với anh nữa, được không?”
Anh nhẹ cắn tai Miêu Doanh Cửu, làm tai Miêu Doanh Cửu rất nhột.
Cố Nhị là có bản lĩnh dỗ dành phụ nữ, đặc biệt làm phụ nữ muốn ngừng nhưng không ngừng được, vả lại câu nói này lại ấm áp, ngọt ngào như vậy.
Ngay cả Miêu Doanh Cửu cũng cảm thấy bản thân có chút quá đáng rồi.
Phải đấy, anh bẩm sinh đã trông như vậy rồi, khí chất thu hút phụ nữ cũng là bẩm sinh, cô đang so đo gì chứ?
Đang so đo với người phụ nữ kia muốn dùng một đêm mười vạn để chia sẻ Cố Vi Hằng ư?
Đang so đo anh từng có nhiều phụ nữ như vậy ư?
“Người phụ nữ lần trước là đối tượng xem mắt của Triệu Thế Tổ, Triệu Thế Tổ chê cô ta quá mạnh mẽ, không thích, người phụ nữ đó muốn bao anh, anh nói một đêm một trăm triệu, cô ta không bao nổi, anh nói cô bao không nổi, có người bao nổi, em hà tất cắt câu lấy nghĩa?” Cố Vi Hằng rất dịu dàng nói bên tai Miêu Doanh Cửu.
Cho nên, đây được xem là giải thích với cô không?
“Ai có thể bao anh nổi?” Miêu Doanh Cửu hỏi.
“Anh muốn để ai bao, thì người đó có thể bao nổi!”
Thật là nhiều lời nhảm nhí.
“Đối tượng xem mắt của anh ta, có hứng thú với anh, anh đối với tất cả phụ nữ đều là thuốc độc?” Miêu Doanh Cửu hỏi.
“Không biết! Em cứ muốn cho là như vậy anh cũng hết cách!”
“Anh rất biết cách....phụ nữ”
“Bẩm sinh thôi, nếu như em không thích, sau này chỉ làm với em! Đừng giận nữa!”
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, an ủi cô.
Tại ngã tư đường người qua người lại, anh ôm cô, để cô không để ý tướng mạo của anh, bẩm sinh anh đã trông như vậy rồi.
Cho nên, tâm sư của Miêu Doanh Cửu, Cố Vi Hằng thật ra là hiểu, anh rất hiểu.
Có lúc chọc cô giận, anh có lẽ chính là cố ý.
Vả lại, miệng anh rất ngọt ngào, nói như vậy, lại làm tim Miêu Doanh Cửu mềm yếu rồi.
Cô thật hèn quá, lần này đến lần khác trúng độc của Cố Nhị, làm sao cũng không thể rời xa anh.
Anh vừa làm nũng, vừa nói lời mềm mỏng, cô còn thấy ngọt hơn ăn kẹo mật.
Miêu Doanh Cửu cũng ghì chặt hai cánh tay Cố Vi Hằng, ở trên đường.
“Đi cắt tóc với anh.” Anh nói.
“Được”
Hai người đi đến một tiệm cắt tóc, làm đẹp rất cao cấp, tóc Cố Vi Hằng có vẻ dài rồi, anh muốn cắt đi một chút.
Lúc Miêu Doanh Cửu đợi ở bên cạnh, người ta cung cấp dịch vụ làm móng tay cho cô, Miêu Doanh Cửu ngồi đó, lưng Cố Vi Hằng hướng về cô, có điều trong kính cô có thể nhìn thấy anh, anh cũng có thể nhìn thấy cô.
Miêu Doanh Cửu bất cẩn, ánh mắt liếc về chiếc kính, nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm cô trong kính.
Cố Vi Hằng cứ nhìn cô trực diện như vậy, ánh mắt Miêu Doanh Cửu càng có chút bối rối, Cố Vi Hằng nhẹ nhàng nghiêng đầu, tiếp tục nhìn Miêu Doanh Cửu, Miêu Doanh Cửu cúi đầu xuống rồi.
Thật là biết trêu đùa phụ nữ!
Về nhà, Cố Vi Hằng vẫn muốn cạo râu, không thoải mái.
Anh kéo Miêu Doanh Cửu về phía mình, đưa dao cạo đưa cho cô, “Cạo cho anh!”
“Nhưng em không biết!”
“Học”
“Cạo trúng anh thì làm sao?” Cố Vi Hằng nâng tay Miêu Doanh Cửu, tay Miêu Doanh Cửu vẫn luôn thụt lại, đang rất run rẩy.
“Em cạo đi, anh chịu được! Dù sao cũng không phải bị người ngoài cạo.”
Ý là Miêu Doanh Cửu là người nhà của anh rồi.
Hai chân Miêu Doanh Cửu dang ra, ngồi lên người anh, đang tỉ mỉ cạo râu cho anh, mặt Cố Vi Hằng nhẹ ngẩng lên, mắt nhìn xuống dưới, Miêu Doanh Cửu có chút phân tâm, phút chốc cạo đứt một vết máu trên mặt Cố Vi Hằng.
“Xem đi, sợ cái gì là đến cái đó” Miêu Doanh Cửu từ trên người Cố Vi Hằng bước xuống, tìm băng cá nhân, lúc dán băng cho Cố Vi Hằng, ánh mắt Cố Vi Hằng nhìn cô.
Cô cũng nhìn Cố Vi Hằng.
“Em đi nấu cơm!” Miêu Doanh Cửu từ trên người anh bước xuống, xoay người định đi.
Eo lại bị Cố Vi Hằng ôm trọn, “Thịt em là đủ rồi, còn ăn cơm làm gì?”
“Em đói!” Miêu Doanh Cửu xoay lưng.
“Đói, anh đút em ăn!” Mặt Cố Vi Hằng cọ xát vào lưng Miêu Doanh Cửu, đang cởi đồ cô, thật ra cô hôm nay chỉ mặc một chiếc váy, rất tiện lợi.
Hai người bên nhau ba ngày, Miêu Doanh Cửu muốn đi Châu Hải, sau đó từ Châu Hải trực tiếp bay đi Mỹ.
Miêu Doanh Cửu vừa đi, Cố Vi Hằng cảm thấy trong nhà thiếu đi rất nhiều người, cả ngày đều trống trải.
Bây giờ một mình anh không muốn về trang viên Sơn Thủy, tan ca liền quay về biệt thự Bán Sơn.
Hôm đó lúc Triệu Thế Tổ nhìn thấy anh, anh đeo một sợi dây nịt da mới, Triệu Thế Tổ nói một câu, “Dây nịt da mới của Cố Nhị là mẫu mới năm nay à?”
“Không biết.”
“Nhất định không phải cậu tự mua, Tiểu Miêu mua cho cậu?”
“Đúng, bạn gái!” Cố Vi Hằng ngồi trên ghế trong văn phòng mình, anh dựa về phía sau một chút, ngã người lên ghế.
“Không phải không thừa nhận cô ấy là bạn gái sao, mạnh mẽ như vậy!”
“Chai sạn rồi! Sớm muộn cũng có một ngày như vậy” Cố Vi Hằng nhắm hai mắt lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.