🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lúc Đỗ Nhược nhấn chuông nhà Khương Triều Nguyên, Cố Hành Cương đang ngủ say trên giường của mình.
Điều đó có nghĩa là anh đã hai mươi mấy tiếng đồng hồ không được ngủ, lại làm cuộc phẫu thuật mười mấy tiếng, dù là người máy, cũng không thể chịu nổi.
Trên người anh chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót, làn da nâu của anh trông rất quyến rũ, để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn và cơ thể rắn chắc của một người đàn ông thường xuyên luyện tập.
Nghe thấy tiếng chuông dưới nhà, anh lấy một chiếc gối bịt tai mình lại, nhưng tiếng chuông dưới nhà vẫn cứ vang lên không ngừng, anh bực mình ném chiếc gối trong tay vào bức tường đối diện, đi xuống nhà bằng chân không.
Nhìn thấy khuôn mặt buồn bã, cô đơn của Đỗ Nhược qua bộ đàm được gắn trước cửa nhà, anh lập tức tỉnh ngủ, anh chống tay lên hông rồi cười.
Vốn dĩ anh định mở cửa xong rồi mới trở lên lầu thay quần áo, nhưng mà, cô đã tới rồi, vậy thì không cần nữa.
Cố Hành Cương lại quay về giường của mình rồi nằm ngủ tiếp, thân thể rắn chắc nằm trên chiếc giường đơn màu trắng xóa, tấm chăn thì bị anh vứt qua một bên.
Người đứng phía dưới nhà nói vọng lên “Anh Khương, anh đang ở trên lầu phải không? Tôi lên đó được không?”
“Lên đây!” Giọng anh bực bội vang lên, nhưng cũng rất từ tốn, chậm rãi.
Đỗ Nhược cầm hộp cơm rồi đi lên lầu, đến trước cửa nhà Cố Hành Cương “Á” Cô la lên một tiếng rồi che mắt mình lại.
Nhan sắc làm lung lay lòng người
“Bộ cô chưa từng thấy đàn ông cởi trần bao giờ sao? Làm gì hốt hoảng dữ vậy?” Cố Hành Cương từ trên giường nói vọng xuống, anh không hề nhìn Đỗ Nhược lấy một cái, chỉ nằm sấp trên giường.
“Anh Khương à, anh có thể mặc quần áo vào không, hay là anh tạm thời đắp chăn lại được không?” Đỗ Nhược hỏi.
Cố Hành Cương hết kiên nhẫn, vớ lấy tấm chăn để kế bên, từ từ phủ lên người mình, nhưng vẫn còn để lộ đôi chân to, dài và tấm lưng rộng lớn của anh.
“Anh Khương, đây là cơm sáng mà tôi đã làm cho anh, tôi để ở đây nhé, tôi đi đây.” Đỗ Nhược che mắt mình lại, vội vã đem hộp cơm để lên chiếc bàn đầu giường Cố Hành Cương, sau đó quay lưng định bỏ đi.
Đúng lúc đó, “Phập” Cố Hành Cương nắm lấy cổ tay Đỗ Nhược, động tác của anh cực kì nhanh.
Cô lập tức đã bị Cố Hành Cương kéo đến bên giường, mặt đối mặt với anh, anh không còn nằm sấp xuống ngủ nữa, nửa người anh dựa vào chiếc gối, tay anh vẫn còn nắm lấy tay Đỗ Nhược.
Ánh mắt Cố Hành Cương nhìn bức tường sau lưng Đỗ Nhược.
Xém tí nữa là vạch áo cho người xem lưng rồi.
Phía trên là anh, Cố Vi Hằng, Cố Niệm Đồng, còn có bức ảnh chụp chung với cha mẹ, cả nhà năm người.
Nếu Đỗ Nhược sau người, chắc chắn cô sẽ nhìn thấy bức ảnh này.
Mặt Đỗ Nhược lúc này đang đỏ ửng lên, cô đang cố gắng rút tay mình lại.
Cố Hành Cương nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Đỗ Nhược, anh bật cười tỏ vẻ thích thú.
“Anh không biết xấu hổ sao? Cười cái gì?” Đỗ Nhược nhìn vẻ mặt bình thản, như chẳng có việc gì xảy ra của Cố Hành Cương rồi hỏi, tay cô vẫn nằm trong tay anh, có làm thế nào cũng không rút tay ra được.
Cố Hành Cương nghiêng đầu nhìn thức ăn để ngay đầu giường, “Dù sao cũng phải đợi tôi ăn hết rồi hẵng đi, tôi không thích rửa chén, cũng không thích rửa hộp đựng cơm, đợi tôi ăn xong, cô tự đem về rồi tự rửa.”
Anh nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng của Đỗ Nhược rồi nói, “Anh…”
Đỗ Nhược cũng không hiểu nổi bản thân mình, rõ ràng là anh ta đã làm chuyện không ra gì đối với mình, hại mình mất đi thứ quý giá nhất của người con gái, vậy mà tại sao cô lại mềm lòng, hối hận vì chuyện đã tố giác anh ta, thậm chí can tâm đi phục vụ anh ta, để anh ta hành hạ như vậy.
Cố Hành Cương nhìn cô rồi cười, nụ cười đó, quả thật làm Đỗ Nhược không thể nào nổi giận với anh được nữa.
Người trong mộng của Đỗ Nhược là mẫu người như bác sĩ Cố vậy, là người có học vấn cao, chuyên về y học, làm cho người khác có cảm giác rất an toàn, là mẫu đàn ông của nhiều cô gái, chứ tuyệt đối không như tên Khương Triều Nguyên vô lại này.
Chuông điện thoại Cố Hành Cương reo lên, thì ra là Cố Niệm Đồng muốn gọi video nói chuyện với anh.
Nhưng anh đã tắt máy, lúc này mà nói chuyện với em ấy, chẳng phải tự vạch áo cho người xem lưng sao?
Cố Niệm Đồng gửi tin nhắn đến: Nếu anh đã tắt máy không nói chuyện với em, thì chắc chắn anh đang để điện thoại bên cạnh, mà điều đó có nghĩa là anh không phải đang trong ca phẫu thuật, anh đang họp hay là đang ở cạnh người đẹp vậy? Em đoán là do có cô nào đó đang ở bên cạnh anh phải không? Anh yên tâm, em không nói chuyện này với ai đâu.
Cố Hành Cương phì cười, lúc Cố Niệm Đồng năn nỉ anh nói chuyện thì anh đã mở máy.
Bởi vì mở màn hình nói chuyện với em ấy nên anh đã buông tay Đỗ Nhược ra, Đỗ Nhược muốn nhân cơ hội này bỏ chạy, anh ấy mở màn hình nói chuyện với người khác, họ thấy mình ở nhà anh ấy thì không hay tí nào.
Đang muốn quay lưng bỏ trốn, thì bị Cố Hành Cương chặn lại, tiếp theo, môi cô bị môi anh ngăn lại.
Đỗ Nhược chỉ có cảm giác như trời đất tối sầm lại, đôi tay cô bấu ngược vào vai Cố Hành Cương, cô đánh anh, miệng thì không nói nên lời, người cô và người anh lúc này dính chặt vào nhau.
Điện thoại Cố Hành Cương lúc này đang để ở đầu giường, nên những gì diễn ra từ nãy đến giờ đều được thu vào máy, anh và cả Đỗ Nhược đều bị Cố Niệm Đồng nhìn thấy.
Trong điện thoại còn có sự kinh ngạc của một người con gái khác, cô ấy không giữ được bình tĩnh hét lên “Ken, những chuyện thân mật như vậy anh cũng có thể làm trước mặt người khác sao?”
Đỗ Nhược bị tiếng ồn thức tỉnh, cô mở mắt ra, mới nhìn thấy người con gái trong màn hình trông như thế nào!
Mái tóc thẳng dài, ánh mắt trong suốt như nước mùa thu, long lanh, trông rất thông minh, khuôn mặt trái xoan, đầy thánh thiện, nhưng vẫn thể hiện được sự quyến rũ của mình, trong cô còn có sự kiêu hãnh của một người con gái vì luôn được mọi người yêu thương, chiều chuộng.
Là cảm giác được cả thế giới yêu thương và nâng niu.
Đỗ Nhược lập tức bị cô gái vô cùng xinh đẹp này thu hút.
Nhưng Khương Triều Nguyên vẫn siết chặt lấy lưng cô, không chịu buông ra.
Cho dù cô muốn động đậy cũng không được, chỉ còn thể đứng nhìn Khương Triều Nguyên chằm chằm, thỉnh thoảng lén nhìn Cố Niệm Đồng.
Cố Niệm Đồng không còn mất bình tĩnh như lúc nãy, cô cúi đầu xuống, nhìn hai người một cách chăm chú.
Môi Cố Hành Cương đang dạo bên tai cô, “Chẳng phải mặc cup c sao? Sao bây giờ lại có cảm giác lớn hơn vậy?”
“Anh, anh..” Đỗ Nhược đã hốt hoảng, thở hổn hển, quên hỏi anh, làm sao anh biết tôi mặc cup c?
Cô lập tức đẩy Cố Hành Cương ra.
Cố Hành Cương nhìn bộ dạng cô bây giờ, có lẽ là không muốn đi nữa, cô không còn hung dữ như lúc nãy nữa.
Chỉ thấy cô đi lên phía trước rồi ngồi xuống, thẫn thờ lấy thức ăn ra.
Cố Hành Cương bắt đầu nói chuyện với Cố Niệm Đồng “Tìm anh có việc gì không?”
“Không có việc thì không thể tìm anh sao? Anh ba em về nước rồi, ở Harvard chỉ còn lại mình em, cho nên mình tìm anh tán gẫu.” Cố Niệm Đồng có vẻ đang cảm thấy nhàm chán, “A, phải rồi, nghe nói anh hai em ở Thụy Sỹ tìm được một cô bạn gái, rất đảm đang, mỗi ngày còn nấu cơm cho anh ấy ăn.”
Cố Hành Cương liếc nhìn Đỗ Nhược một cái.
Cố Niệm Đồng cũng rất thông minh, cô đang muốn ám chỉ đến chuyện khác.
Đỗ Nhược cũng nghe thấy, đứa con khác của Cố Minh Thành đang ở Thụy Sỹ sao?
“Hửm, cho nên?” Cố Hành Cương để lộ nửa người, dựa vào đầu giường “Em muốn có một người chị dâu như vậy sao?”
“Dĩ nhiên là muốn rồi! Em thích người phụ nữ tốt và giỏi giang, nếu anh hai có phước có thể cưới được chị ấy vậy thì quá tốt.” Cố Hành Cương biết Cố Niệm Đồng muốn xem mặt Đỗ Nhược, cho nên anh chỉ xoay màn hình để cô nhìn thấy tấm lưng khẽ nhúc nhích của Đỗ Nhược, cô đang lấy hộp cơm, muỗng và đũa ra cho Cố Hành Cương
Cố Hành Cương cười, anh biết Cố Niệm Đồng đang giúp anh nói dối, một người tung, một người hứng.
“À, phải rồi, Ken, mấy hôm trước em đã nói với cha, có thể vài hôm nữa ông ấy sẽ đến Ninh Thành, để cho anh một bất ngờ.” nói xong Cố Niệm Đồng cười ha hả rồi tắt máy.
Cố Niệm Đồng quả thật rất thông minh, trước mặt Đỗ Nhược, cô ngược lại, nói ra chuyện của Đỗ Nhược và Cố Hành Cương.
Đỗ Nhược không biết người mà họ nói đến là cô.
Đỗ Nhược quay người qua, nói với Cố Hành Cương “Anh ăn cơm xong, không cần rửa hộp cơm, khi nào anh đi làm thì đưa hộp cơm cho tôi, tôi sẽ rửa nó.”
Nói xong, cô lại muốn bỏ đi.
Cố Hành Cương lập tức từ trên giường nhảy xuống, tiện tay lấy một bộ đồ ngủ màu xanh đậm “Tôi tiễn cô”
Vừa đi vừa mặc đồ ngủ, bộ đồ ngủ bị anh vung ra nên trông nó rất lớn, đúng lúc che khuất tầm nhìn của Đỗ Nhược khi cô nhìn vào bức tường đối diện, rồi đi ra cửa.
Đỗ Nhược vừa đi từ từ xuống lầu vừa nói “Anh từng có bao nhiêu bạn gái?”
“Cô đang quan tâm đến chuyện này sao?” Cố Hành Cương vừa buộc lại thắt lưng của bộ đồ ngủ vừa nói.
“Tôi cứ có cảm giác anh là một gã đàn ông có thói trăng hoa, những động tác của anh khi tiếp xúc với phụ nữ rất điêu luyện, cho nên tôi muốn hỏi, anh từng có bao nhiêu người bạn gái, cứ xem như tôi đang tò mò chuyện của anh đi.” Đỗ Nhược nghĩ tới cảnh lúc nãy anh hôn cô, khiến cô mặt mày đỏ ửng, tim đập liên hồi, không kiềm chế được nên hỏi anh.
“Ba người, hay bốn người gì đó, tôi quên mất rồi.” Cố Hành Cương tùy tiện nói đại.
“Ừ, tôi hiểu rồi.” Đỗ Nhược đi tới cửa ra vào, rồi cô quay đầu nói với Cố Hành Cương, “Rất xin lỗi về việc tôi tự ý nấu cơm cho anh, việc này có thể sẽ làm anh hiểu lầm, tôi là một người mềm lòng, chuyện mà ngày hôm đó anh làm với tôi, tôi vẫn chưa thể tha thứ cho anh. Việc tôi nấu cơm cho anh, có thể chỉ là do ma quỷ xui khiến, nhưng tôi không phải người con gái tùy tiện, với lại, tôi nói lại một lần nữa, tôi đã có ý trung nhân rồi.”
Nói xong cô nhấn nút mở cửa nhà Cố Hành Cương, rồi đi mất.
Cố Hành Cương một mình đứng ngay cửa, cứ nhìn theo dáng cô.
Hừ, cô đã có ý trung nhân, đâu phải tôi không biết, sao cứ phải nhắc đi nhắc lại chuyện này chứ?
Đỗ Nhược lên xe buýt, buổi trưa, trên xe cũng ít người, chỉ có vài người.
Đỗ Nhược tựa đầu vào cửa sổ xe buýt, cô lại nhớ đến bác sĩ Cố.
Người đàn ông như bác sĩ Cố, lạnh lùng, có học thức, có lẽ anh sẽ không chấp nhận việc thân thể và nụ hôn đầu của bạn gái mình đều đã thuộc về người khác, với lại, cô chỉ gặp anh vài lần, ngay cả khuôn mặt của anh cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ được đôi mắt ấy, suy nghĩ lại mọi việc, làm Đỗ Nhược như người mất hồn.
Lại nghĩ tới Khương Triều Nguyên, Đỗ Nhược cảm thấy anh ta là loại đàn ông ăn chơi trác tán, đã từng có ba, bốn người bạn gái, lại còn không nhớ rốt cuộc mình từng có bao nhiêu bạn gái, điều này là điều mà Đỗ Nhược không tài nào hiểu được, cô không thích mẫu đàn ông như vậy.
Quá tùy tiện!
Hơn nửa, bởi vì chuyện nấu cơm, mà đã tạo ra nhiều hiểu lầm, lần này, cô cảm thấy cô lại làm anh ta hiểu lầm nữa rồi.
Người gọi điện nói chuyện với anh ta, chắc là Cố tam tiểu thư, nghe nói Cố tam tiểu thư là viên ngọc quý, là bảo bối của Cố Minh Thành, Cố tam tiểu thư mới quả thật là vừa ra đời đã ngậm thìa vàng, hình như cô từng nghe cha mình nói, lúc cô lên cấp hai, những người theo đuổi Cố tam tiểu thư rất nhiều, có một lần trên đường đi học về nhà, bị hai người anh của Cố tam tiểu thư đánh cho một trận, từ đó cô mới trở nên ngoan ngoãn, cứ như vậy đến lúc cô lên cấp ba rồi đi nước ngoài.
Cô quả thật rất may mắn, có lẽ là không ai xứng với cô.
Nhưng tại sao cô cứ phải nói chuyện với Khương Triều Nguyên như vậy?
Nghe nói có một loại người, cảm thấy không có hứng thú với những người cùng tầng lớp như mình, cảm thấy họ rất nhạt nhẽo, thường hay tìm những người thuộc tầng lớp khác để tán gẫu, như vậy mới thú vị
Tướng mạo hay tính cách của Khương Triều Nguyên, có lẽ là đều hợp với Cố tam tiểu thư.
Nếu không tại sao suốt ngày cô tìm tài xế của nhà mình để tán gẫu?
Đỗ Nhược quyết định, không quan tâm đến chuyện này nữa.
Bắt đầu từ ngày mai cô sẽ không nấu cơm cho Khương Triều Nguyên nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.