ỗi một chữ đều là lời tuyên thệ trong lòng cô, nhưng nó lại được treo ở đây, giống như đang chế nhạo cô vậy. Cố Minh Thành làm vậy là muốn nhắc nhở cô. Ken về rồi, nói là hôm nay ở trường mẫu giáo có giao bài tập về nhà, là bài tập thủ công, phải làm một túi cát, rồi phải làm thêm một vật giống như một chiếc vòng bằng đồng, nhưng phải dùng dây kẽm để làm. Khương Thục Đồng dẫn Ken tới phòng khách, đối với cô, việc làm cho con một túi cát thì không thành vấn đề,nhưng làm vòng sắt thì cô chịu thua. Giáo viên bây giờ, rõ ràng là thích giao bài tập về nhà cho phụ huynh làm mà. “Mẹ không biết làm vòng sắt.” Khương Thục Đồng vừa may túi cát vừa nói với Ken. “Vậy còn cha thì sao ạ?” Ken hỏi. “Cha con à, mẹ chưa từng thấy cha làm việc này bao giờ, đợi cha đi làm về con hỏi thử xem.” Khương Thục Đồng vừa may vừa cười rồi nói. Thấy Cố Minh Thành bước chân vào phòng khách. “Cha nó à, anh có biết làm vòng sắt không?” Khương Thục Đồng cúi đầu vừa may túi cát vừa hỏi. Cố Minh Thành có hơi khựng lại, “Cha nó à” Cách gọi này làm anh có cảm giác là lạ, anh cũng không biết làm thế nào mà cô có thể nghĩ ra cách gọi kì quặc này. “Đợi anh lên phòng thay đồ cái đã.”Cố Minh Thành đi lên lầu, lúc đi lên lầu thang, anh còn quay đầu xuống nhìn, Khương Thục Đồng có vẻ không quan tâm đến thứ gì khác, chỉ chăm chú vào việc làm túi cát cho con, nhìn cô như một người mẹ hiền. Lâm hành mật mật phùng,ý khủng trì trì quy Torng đầu Cố Minh Thành đột nhiên hiện lên câu đó, anh thích khoảng thời gian yên tĩnh như lúc này. Lúc xuống lầu, anh xắn tay áo lên khuỷu tay, vừa đi vừa nói: “Sao? Làm cái gì? Cho cha xem yêu cầu của cô giáo con xem nào!” Khương Thục Đồng đã được thêm vào nhóm lớp của Ken, Cố Minh Thành thì không, vì dù sao cũng mới khai giảng được vài ngày, nên có rất nhiều phụ huynh chưa được thêm vào, cần phải từ từ mới có thể hoàn thiện. Khương Thục Đồng cầm điện thoại mình lên, đến gần Cố Minh Thành, “Anh xem, dùng dây kẽm để làm một vòng sắt kín, không được để sợi dây kẽm bung ra ngoài, để tránh làm các bạn nhỏ bị thương! Việc này khó thật đấy, em không làm được, anh làm đi, ha?” Tóc của Khương Thục Đồng rất thơm, trên người cô cũng có hương thơm dịu nhẹ, đó là mùi cơ thể của phụ nữ, thật quyến rũ. Mỗi lần cô đến gần Cố Minh Thành, mùi hương dễ chịu đó lại bay vào mũi anh, hay làm cho Cố Minh Thành không kiềm chế được bản thân. Rốt cuộc tại sao chúng ta lại yêu một người? Vì vẻ bề ngoài của cô ấy? Hay là vì tính cách của cô ấy? Tất cả đều không phải, mà phải nói là bởi vì khi yêu cô, trước mặt cô, anh được là chính mình, anh cảm thấy bản thân mình trong mắt Khương Thục Đồng đầy sức hấp dẫn, rất thu hút, điều này làm anh thấy rất thoải mái. Thực ra Cố Minh Thành vừa nhìn, là đã hiểu yêu cầu của cô giáo, nhưng anh vẫn để Khương Thục Đồng áp sát người mình, lắng nghe cô ấy nói. Anh rất thích khoảng khắc này, hai người đang vì con mà bàn bạc, thảo luận, cô đã hết cách nên nhờ anh giúp đỡ. Khương Thục Đồng đưa một ngón tay vào miệng, hơi chau mày “Trước giờ em chưa từng làm thứ này, anh biết làm không?” “Để anh thử!” Cố Minh Thành đứng dậy đi lấy dây kẽm và cái kềm, rồi ngồi trên sô pha làm một cách chăm chú. Anh làm rất nhanh, từ lúc là một mớ dây kẽm lộn xộn, đến lúc trở thành một chiếc vòng sắt hoàn chỉnh, chưa tới một tiếng là anh đã làm xong. Ken đã đem chiếc vòng đó ra chơi. Cố Minh Thành xắn tay áo lên, ngồi xổm dưới đất chỉ cho Ken, trông Ken vô cùng phấn khởi. Có rất nhiều phụ huynh đã chụp lại món đồ làm được, rồi đăng lên nhóm lớp mẫu giáo, Khương Thục Đồng cũng chụp lại chuẩn bị đăng lên đó để cô giáo và các bạn nhỏ xem, “Để em thêm anh vào nhóm này! À, tí nữa anh lên sửa lại ghi chú của mình nha.” Lúc này, Cố Minh Thành đã được thêm vào nhóm, ghi chú được sửa thành “Cha của Cố Hành Cương ”, ghi chú của Khương Thục Đồng thì được sửa thành “Mẹ của Cố Hành Cương ” Cố Hành Cương cái tên này ở nhà rất ít khi dùng, nhưng ở trường thì phải sử dụng tên lúc đi học. Khương Thục Đồng nhìn Cố Minh Thành một cái, phát hiện trên tay anh có nhiều vết máu. Cô bỏ chiếc điện thoại xuống, chạy qua chỗ anh rồi ngồi xuống hỏi “Tay anh bị làm sao vậy?” Lúc này Cố Minh Thành mới đưa tay lên, thấy tay mình có vài vệt máu, rõ rang là do lúc nãy làm vòng sắt bị xước trúng. “Đưa tay anh cho em, em giúp anh xử lí vết thương.” Khương Thục Đồng nói. Cô lấy thuốc sát trùng và vải gạt để dưới bàn uống trà ra, rồi giúp Cố Minh Thành bôi thuốc. Cố Minh Thành nãy giờ ngồi bên cạnh, thích thú nhìn cô. Con thì đang chơi trong phòng khách. “Bà Cố cũng biết thương yêu chồng sao?” Cố Minh Thành hỏi. Khương Thục Đồng dường như đang rất đau lòng, cô ngẩng đầu lên, nhìn như đang trách anh sao lại để mình bị thương như vậy. “Em không biết sao?” Khương Thục Đồng nói, rồi cô lại cúi đầu, xuống, đôi tay cô nâng lấy tay anh, chăm chú giúp anh xử lí vết thương. Sau khi giúp anh xử lí vết thương thì điện thoại cả hai đều reo lên, là chuông báo tin nhắn từ wechat, cả hai vợ chồng đều ở trong cùng một nhóm, sẽ có lợi như vậy. Là bên lớp mẫu giáo nhắn tin tới, có người hỏi “Cố tổng đến rồi sao?” Những đứa trẻ trong trường mẫu giáo con đều sống gần nhau, cho nên việc nhiều người quen biết Cố Minh Thành cũng không phải là chuyện lạ. Cố Minh Thành đáp “Vâng”. Người đó lại nói “Nhìn thấy ghi chú của Cố tổng, có cảm giác rất ấm áp, Cố tổng đã bắt đầu quan tâm đến chuyện của con trai rồi sao? Cố tổng không có số điện thoại của người đó, sau khi anh vào nhóm, có rất nhiều người muốn kết bạn với anh, tuy wechat của Cố Minh Thành trước giờ không kết bạn với người lạ, nhưng nghĩ đây chỉ là phụ huynh của bọn trẻ, nên anh có kết bạn với vài người. Khương Thục Đồng muốn để mọi người thấy công sức của anh, nên đã đăng hình lên nhóm, còn nói “Cố tổng làm đấy.” Tự nhiên, bức ảnh nhận được nhiều sự yêu thích, dĩ nhiên nguyên nhân mà họ yêu thích, chủ yếu là bởi vì anh là “Cố tổng”, rất ít người vì anh là “cha của Cố Hành Cương” mà làm vậy, bởi vì thông thường, những phụ huynh khác đều sẽ giữ im lặng, nhưng lần này, những cú like mà anh nhận được khá nhiều, đến nỗi tin tức trở thành tin nóng trong ngày. Hình như rất nhiều người biết được Cố Hành Cương là con trai của Cố Minh Thành, nhưng trước giờ, họ chỉ nhìn thấy Khương Thục Đồng trong nhóm, dường như bọn họ đều đang chờ đợi khoảng khắc cha của Cố Hành Cương xuất hiện, cuối cùng họ đã được toại nguyện. Cố Minh Thành nhìn thấy tin nhắn wechat của Khương Thục Đồng, anh đã trả lời phía dước “Cám ơn bà xã đã khen.” Khương Thục Đồng đang ngồi cạnh anh, nhìn thấy dòng tin trả lời, nghiêng đầu nhìn anh, miệng cười tủm tỉm. Nhìn Cố Minh Thành, sau đó lại quay đầu đi. Ý cô rất rõ ràng: ngạo mạn. Đúng lúc này, Khương Thục Đồng nhận được tin nhắn của Tiết Lan, nói đứa con gái gửi thư tình cho chủ tịch, đã bị tổng tài đuổi đi rồi, là đích thân chủ tịch đuổi đi, lý do là: bà Cố không thích cô ta. Tiêu diệt triệt để nhiều cô gái giả ngây thơ, có nhiều biểu hiện bất thường trong công ty, có mục đích muốn làm vị chủ tịch độc tài để ý đến mình. Khương Thục Đồng cười, cô thầm nghĩ nếu anh ấy dám để cô gái này ở lại công ty, làm cô ấm ức, thì con người này, Khương Thục Đồng không cần nữa. Rồi Từ Mậu Thận đến, anh ta đến là để bàn bạc với Cố Minh Thành chuyện đầu tư. Đi cày ra tiền thì khó, tiền đẻ ra tiền thì dễ. Bởi vì con đang ở đây, nên Khương Thục Đồng không lên lầu, cô ở dưới lầu chơi với con, cô buộc túi cát lên một sợi dây. Từ Mậu Thận và Cố Minh Thành ngồi trên ghế sô pha. “Việc đầu tư này, khó có thể nói hết bằng lời, phải xem anh nghĩ như thế nào rồi.” Ánh mắt Cố Minh Thành lướt nhìn Khương Thục Đồng và Ken rồi nói. Tâm trạng anh hôm nay rất tốt. Công ty trang phục của Từ Mậu Thận ngày càng phát triển mạnh, anh cảm thấy việc kinh doanh không kiếm được tiền nhanh như việc đầu tư, người đã ở tuổi xế chiều rồi, cảm xúc mãnh liệt đối với sự nghiệp dần đã giảm bớt, không còn như trước, còn đối việc việc kiếm tiền thì ngày một lớn. “Không còn cảm xúc nữa thì không được tốt!” Cố Minh Thành chéo chân lại, nói chuyện một cách chậm rãi, rất ung dung. Lúc trước anh cũng nói chuyện với người khác như vậy. Chuyện anh rơi nước mắt trước mặt Khương Thục Đồng, chỉ có một mình cô biết, người ngoài không thể nào biết được. “Ừ, phải rồi, gần đây có cuộc thi thiết kế thời trang lớn, đã gửi đến công ty chúng ta, nhưng tôi quả thật không có tinh thần cho việc này, hay Thục Đồng và anh tham gia đi?” Từ Mậu Thận nói với Khương Thục Đồng trong lúc cô đang ngồi xổm chơi vòng sắt với con. “Tôi sao?” Khương Thục Đồng ngạc nhiên nhìn Từ Mậu Thận, rồi lại quay sang nhìn Cố Minh Thành. “Ừ, đúng vậy. Em rất có tài thiết kế, anh sớm đã nhận ra được điều đó, em lại còn trẻ như vậy, chắc sẽ không như anh ấy không có hứng thú với công việc đâu nhỉ.” Từ Mậu Thận nửa thật nửa đùa nói với cô. Nhưng Khương Thục Đồng lại cảm thấy mình không còn trẻ nữa, với lại, thi thiết kế, cô cũng có ý muốn tham gia. Bây giờ việc vận hành công xưởng đã bình thường, vốn dĩ cũng không cần cô hỏi tới, suốt ngày buồn lòng vì chuyện anh không cưới mình, chi bằng thay đổi tâm trạng, tham gia một cuộc thi, như vậy cách nhìn nhận sự việc sẽ thay đổi, phiền não trong long cũng sẽ dần vơi đi. “Đi không?” Cố Minh Thành hỏi cô. “Chẳng phải anh không thích phụ nữ ra ngoài giao thiệp với mọi người hay sao? Em sợ anh không vui.” Khương Thục Đồng nói. “Tùy em thôi, làm việc để thay đổi tâm trạng, chưa chắc là một việc không tốt!” Câu nói này của Cố Minh Thành, rõ ràng là đang nhắc nhở việc Khương Thục Đồng gần đây cứ nghĩ về những việc không vui. Cô không muốn nghĩ về adam nữa, nhưng cô và Cố Minh Thành từ đầu đến cuối vốn không có kết quả, việc này làm lòng cô luôn không được yên, giống như đang trôi nổi vô định, bạn cứ tưởng nó sắp bị cuốn vào đó, nhưng nó cứ bay lơ lửng như vậy. “Vậy em tham gia” Khương Thục Đồng nói. “Tài liệu liên quan đến cuộc thi, mai anh sẽ gửi cho em, nó trong máy tính của anh.” Khương Thục Đồng gật đầu. Tối nay xem như khá êm dịu với Cố Minh Thành. Trong lòng người phụ nữ nào mà không có một góc khuất, điều Cố Minh Thành muốn làm, chính là làm sạch những góc khuất đó, để cô chỉ là người phụ nữ của riêng anh. Nói anh ích kỉ, vì lợi ích của mình không từ một thủ đoạn nào cũng được, anh chính là không thể để trong lòng Khương Thục Đồng có người đàn ông nào khác! Buổi tối, anh càng dữ tợn, anh muốn dùng cách này để tuyên bố với những người khác rằng Khương Thục Đồng là của anh. Khương Thục Đồng bây giờ dần dần đã quen với cách sống của Cố Minh Thành, tần suất làm việc và sức mạnh của anh. Ngày hôm sau, Từ Mậu Thận quả nhiên gửi tài liệu liên quan đến cuộc thi đến cho Khương Thục Đồng. Đầu tiên là cuộc thi trong nước, ba người có số điểm cao nhất sẽ được đến Thụy Sỹ thi đấu. Khương Thục Đồng cứ nhìn hai chữ “Thụy Sỹ”. Cô có hơi do dự. Cô sớm đã hạ quyết tâm sống cùng Cố Minh Thành, cô không muốn gây thêm rắc rối, thế là, cô nói với Từ Mậu Thận, cô không tham gia cuộc thi nữa. Từ Mậu Thận vô cùng kinh ngạc, có làm thế nào Khương Thục Đồng cũng không đi. Từ Mậu Thận thấy chuyện của Khương Thục Đồng không thành, nên gọi Cố Minh Thành, muốn để Cố Minh Thành giúp anh ta thuyết phục cô. Từ Mậu Thận đem đã tất cả những gì liên quan tới cuộc thi nói rõ với Cố Minh Thành, còn đề cập tới việc cuối cùng có cơ hội đi Thụy Sỹ, mặc kệ là có đoạt giải hay không, ra nước ngoài để thư giãn cũng tốt, vì suy cho cùng chuyến đi lần này khác với việc bản thân đi nước ngoài du lịch. "Địa điểm của buổi thi cuối cùng là ở đâu?” Cố Minh Thành hỏi lại lần nữa. “Thụy Sỹ” Từ Mậu Thận đáp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]