🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Y giả bất tự y (ý người làm thầy thuốc thì không thể tự chữa bệnh cho mình),nhưng Tiểu Cù vẫn cố gắng lý giải cho tâm trạng của mình.
Lúc đầu cô tưởng Khương Thục Đồng đang che giấu, Tiểu Cù tưởng cô không thành thật, quyến rũ Cố tổng, nhưng bây giờ Tiểu Cù nhìn thấy Khương Thục Đồng đang khóc lóc cãi nhau với Diệp Thu, hình như cô đã nhìn thấy được tấm chân tình của Khương Thục Đồng.
Tấm chân tình cảm động lòng người.
Tấm chân tình của Khương Thục Đồng rõ ràng động lòng người, khiến người ta không dám xúc phạm, cô vì Cố Minh Thành mà cãi nhau với Diệp Thu.
Cô bị Diệp Thu ức hiếp không kịp trở tay luôn, Diệp Thu dùng tiền để sỉ nhục Khương Thục Đồng.
Tiểu Cù cũng không thích Diệp Thu, Diệp Thu rất mạnh.
Theo tâm lý học, về phương diện nào đó người càng mạnh mẽ thì luôn cảm thấy không thỏa mãn.
Diệp Thu muốn quản rất nhiều, nhưng tiếc là không ai nghe bà ấy.
Khương Thục Đồng ném tờ chi phiếu 5 triệu lên bàn, nói với Diệp Thu vô cùng sắc sảo.
Diệp Thu ngồi trên ghế sofa, điệu bộ không thèm để ý đến.
“Chi phiếu đã nhận rồi, bây giờ lại chạy đến nhà Minh Thành trả lại, muốn để anh ta thấy cô không thích tiền đúng không? Rất tiếc anh ta không có ở nhà!” Diệp Thu rất kiêu ngạo.
Khương Thục Đồng cảm thấy giống như tú tài gặp phải quân binh, có lý không nói được, cô không muốn tiếp tục cãi lý với người không hiểu chuyện.

“Cầm tiền của cô về! Bây giờ cô trả cho tôi cũng không có tác dụng gì, dù sao Minh Thành cũng không có ở đây, anh ta không thấy được sự thanh cao, không thích tiền bạc của cô đâu!” Diệp Thu tiếp tục nói.
Diệp Hạ thấy Khương Thục Đồng giận dữ như vậy, cũng rất lúng túng, nhưng cô không biết an ủi như thế nào.
Khương Thục Đồng quay lưng đi không muốn nghe Diệp Thu nói những lời vô bổ.
Hôm nay cô mang một cái túi Coach rất to, không có dây kéo.
Vừa quay lưng đi, Diệp Thu liền tiện tay bỏ tờ chi phiếu vào trong túi xách của cô.
Khương Thục Đồng không nhìn thấy.
Tiểu Cù ngồi trên ghế sofa đã nhìn thấy hết.
Nếu Cố tổng biết Khương Thục Đồng nhận tiền của Diệp Thu thì cô ấy khó mà giải thích được.
Thực ra Tiểu Cù không có thù gì sâu sắc với Khương Thục Đồng, tất cả chỉ vì tâm tư của kẻ yêu đơn phương.
Vừa oán vừa hận vừa ganh tỵ.
Thấy Khương Thục Đồng dáng vẻ khổ sở như thế, cô thấy thương Cố tổng.
Khương Thục Đồng vừa bước lên xe thì điện thoại reo lên: Thục Đồng, hồi nãy Diệp Thu đã ném tờ chi phiếu vào trong túi xách của cô.
Khương Thục Đồng kiểm tra đúng là như vậy, mình đến trả chi phiếu mà trả không được, phải làm thế nào đây?
Tin nhắn của Tiểu Cù lại đến: Đợi chút xíu cô để tờ chi phiếu lên ghế trong hoa viên, lát nữa tôi ra lấy, để cho Diệp Thu ngậm bồ hòn.
Phản ứng của Tiểu Cù khiến Khương Thục Đồng khó hiểu.
Cô gái này không phải ban đầu còn muốn đối đầu với cô hay sao? Tại sao bây giờ lại...?
Tuy nhiên cũng may cô bừng tỉnh lại việc Diệp Thu bỏ tờ chi phiếu vào túi xách, bất kể Tiểu Cù có đáng tin cậy hay không, tờ chi phiếu này cô cầm đến sẽ phỏng tay!
Thế là cô lấy tờ chi phiếu đặt trên cái bảng bằng gỗ trong hoa viên, còn chụp hình gửi cho Tiểu Cù để nhắc cô đừng quên lấy nó.
Tiểu Cù trả lời: Tôi biết rồi!
Khương Thục Đồng lái xe đi về, sau khi lên xe cảm thấy bụng hơi đau.
Mấy ngày nay cô tới tháng, vì lần trước ở Đức, cô và Cố Minh Thành lại vừa mới quan hệ, cô lo lại có thai lần nữa, tối hôm qua có ra chút máu hồng, vì có kinh nghiệm lần trước, cô không dám phán đoán có phải là tới tháng hay không, phải mua que thử mới biết.
Nhưng bụng cô đau thật, Diệp Thu mà đến là có chuyện xấu à.
Cô giận Cố Minh Thành đồng ý điều kiện chia tay với cô để nhập khẩu cho Ken.
Cô bây giờ cũng hiểu phần nào tác phong làm việc của Cố Minh Thành, để đạt được mục đích anh có thể không chừa thủ đoạn nào.
Chia tay hay không chia tay với Khương Thục Đồng đều do anh quyết, nhưng hộ khẩu của Ken đang thuộc bên cha cô đó là thực tế, nếu Khương Lịch Niên không đưa anh sổ hộ khẩu thì anh sẽ không tài nào nhập khẩu cho Ken được.
Tuy nhiên Khương Thục Đồng có chút không hiểu, cha cô không phải kẻ ngốc, biết rõ có chia tay với Khương Thục Đồng hay không là do Cố Minh Thành quyết định, tại sao lại lấy chuyện này để làm điều kiện trao đổi chứ?
Hay là cha cô còn có thủ đoạn nào khác?
Dựa vào thái độ của Cố Minh Thành trong phòng cô hôm đó, Khương Thục Đồng cảm thấy hình như anh không muốn chia tay cô!
Khương Thục Đồng không suy nghĩ nữa, về đến nhà thấy Cố Minh Thành và Ken đang đứng trước cửa, thì ra Cố Minh Thành đưa Ken về.
“Về rồi sao không gọi điện thoại cho em?” Khương Thục Đồng vừa cầm chìa khóa vừa hỏi.
Cả đêm Ken không gặp mummy, nên rất nhớ mẹ, chạy ôm Khương Thục Đồng hôn hít.
“Sợ em đang lái xe! Anh và Ken đứng đây chờ.” Ánh mắt Cố Minh Thành không rời khỏi Khương Thục Đồng.
Ánh mắt đã nói với Khương Thục Đồng rồi.
Cô vừa mở cửa vừa cảm thấy tai nóng bừng.
Sau khi Cố Minh Thành bước vào nhà, lại không có ý ra về.
Khương Thục Đồng rót nước mời anh, khi ly nước đặt xuống, vì ly rất nóng, Khương Thục Đồng rút tay ra liền, đúng lúc chạm vào tay Cố Minh Thành, có nét gì đó giống mối tình đầu.
Cảm xúc nhẹ nhàng thoáng qua như vậy Cố Minh Thành cũng cảm nhận được.
“Nước nóng như vậy bộ muốn mưu sát chồng hả? Hử?” Giọng điệu Cố Minh Thành vừa ung dung vừa khiêu khích.
Mưu sát? Chồng?
Ken nghe không hiểu, mở mắt tròn xoe.
Khương Thục Đồng không trả lời, ngồi xuống ghế, kế bên Cố Minh Thành.
“Mummy, bố nói bố rất yêu rất yêu mẹ!” Ken chớp lấy cơ hội nhanh nhảu chen miệng vào.
Cố Minh Thành không ngờ Ken lại đem chuyện này nói với Khương Thục Đồng, càng không nghĩ cậu sẽ nói trước mặt anh.
“Cái gì?” Khương Thục Đồng nghe không rõ hỏi lại lần nữa.
“Bố nói bố rất yêu rất yêu mẹ.” Ken thấy đã thành công khi thu hút sự chú ý của Khương Thục Đồng, cậu rất vui mừng.
Đa số mọi đứa trẻ đều muốn cha mẹ chúng tốt, cha mẹ có thay đổi gì thì trẻ con đều cảm nhận được.
Bởi vì Ken thấy thái độ của Khương Thục Đồng, lúc đầu ngạc nhiên rồi sau đó xẩu hổ, trong mắt ánh lên sự dịu dàng, hai khóe môi rung rung, muốn cười mà cười không nổi.
Cố Minh Thành đàng ngồi kế bên thổi cái ly nước “mưu sát chồng” của cô, nghe Ken nói vậy anh quay đầu qua nhìn Khương Thục Đồng một cái.
Khương Thục Đồng bắt gặp được ánh mắt ấy, đầu quay sang hướng khác, quay lưng lại với Cố Minh Thành.
Hai khóe môi muốn mỉm cười lúc nãy cuối cùng cũng đã cười.
“Thế nào?” Ánh mắt Cố Minh Thành hỏi rất thản nhiên.
“Dẻo mồm quá ha! Nói với con chuyện này.” Trong mắt long lanh giọt nước mắt.
Đối với một cô gái có sắc đẹp, trong nội tâm lại có sự tự ti và thiếu thốn tình yêu, trong giây phút ấy Khương Thục Đồng cảm thấy trong tim mình chỉ có Cố Minh Thành và Ken, cô hạnh phúc hơn bất kỳ ai trên thế gian này.
Cô cảm thấy ánh nắng ngày hôm đó vô cùng rực rỡ!
“Anh tưởng em biết rồi chứ.” Thần sắc Cố Minh Thành vẫn bình thường.
Khương Thục Đồng không biết, không bao giờ biết.
“Là anh nói với con, để con nói với em.” Khương Thục Đồng hình như không tin, vì chuyện này mà Cố Minh Thành đã được đóng dấu chủ quyền.
“Tùy em nghĩ sao cũng được. Thôi anh đi đây. Cha em về rồi, nói không tiện.”
Cố Minh Thành đứng dậy đi về.
Khuôn mặt Khương Thục Đồng hôm nay luôn hiện lên nụ cười e thẹn, cô không quan tâm cha dùng điều kiện gì để uy hiếp Cố Minh Thành.

Chỉ cần Cố Minh Thành yêu cô, tất cả là đủ rồi.
Cô ôm Ken vào lòng, hỏi rõ bố đã nói gì.
Có thể câu nói đó Ken nhớ kỹ, thậm chí bố nói bằng ngôn ngữ nào cậu thực sự quên rồi.
Nhưng Khương Thục Đồng vẫn không thất vọng.
Khi Cố Minh Thành về nhà, huýt sáo hai tay đan vào nhau, anh đi lên lầu với điệu bộ vui vẻ như thế.
Tiểu Cù rất ít khi thấy Cố tổng như thế, xem ra có chuyện gì rất vui.
Sau khi Cố Minh Thành bước vào phòng mình, Diệp Thu liền bước vào, “Tôi đã đưa Khương Lịch Niên 5 triệu, ông ấy đã nói với cậu chưa? Tôi không tán thành cậu với Khương Thục Đồng ở bên nhau!”
Cố Minh Thành lạnh lùng đáp “Tôi tưởng dì không quan tâm chuyện này chứ.”
“Ngày cậu dẫn Ken đi chơi, tôi đã nhìn lướt qua, thực sự rất giống Khương Thục Đồng. Cậu đã có con với cô ta, có phải định kết hôn? Tuy nhiên, Khương Lịch Niên đã nhận tiền của tôi, Khương Thục Đồng cũng đã biết rồi, cô ta không phản đối, loại phụ nữ thích tiền như thế cậu cưới về làm gì hả?”
Lời nói của Diệp Thu Cố Minh Thành chỉ hắt hơi một cái.
“Cô ấy nhận tiền rồi à? Vậy tôi thay cô ấy trả lại cho dì được không?”
“Không cần đâu! Sau khi cô ta nhận tiền đã đến tìm tôi, nói rằng muốn chia tay với cậu!” Diệp Thu đứng cạnh khung cửa nói.
Cố Minh Thành quay lưng không nói lời nào.
Lời nói của Diệp Thu đương nhiên anh không tin, loại đàn bà này miệng không bao giờ nói thật.
“Tôi muốn đi ngủ.” Cố Minh Thành nói như ra lệnh.
“Không tin hả Minh Thành? Vậy cậu nói đi, nếu cô ta không thực hiện lời nói, mà lại nhận tiền của tôi, vậy là như thế nào? Theo như tôi biết về Khương Thục Đồng, cô ta không phải người tham lam như vậy!” Diệp Thu vẫn làu bàu.
“Kêu cô ta ngày mai tới đối chất.” Cố Minh Thành buột miệng nói.
Đến đối chất chỉ là giả, anh muốn gặp người phụ nữ đó mới là thật.
“Được, cậu nói đó.”
Cố Minh Thành không nghĩ nhiều, anh đi ngủ.
Ngày hôm sau, Cố Minh Thành gọi điện cho Khương Thục Đồng, bảo cô đến biệt thự Bán Sơn một chuyến.
Khương Thục Đồng nói trong xưởng có nhiều việc bận, cô có thể không rảnh, còn hỏi anh không đến có được không?
“Cứ tự nhiên.”
Đổi lại người phụ nữ khác, Cố Minh Thành cũng không muốn gặp.
Khương Thục Đồng đồng ý, ngày hôm sau cô dẫn con trái đến biệt thự Bán Sơn.
Vừa đi khỏi, Diệp Thu liền cả vú lấp miệng hòng giấu trời qua biển, nói Khương Thục Đồng nhận chi phiếu đồng ý chia tay Cố Minh Thành.
Khương Thục Đồng vừa nghe, lướt nhìn Tiểu Cù, Tiểu Cù đang ngồi trên ghế, dáng vẻ giống như không có chuyện gì xảy ra.
Cô cảm thấy thật đáng sợ, Tiểu Cù đang lừa dối giúp đỡ cô, có thể đây là cái bẫy mới mà cô mới giăng để Khương Thục Đồng sập bẫy.
“Dì ngậm máu phun người! Lúc đầu tôi đã không đồng ý chia tay Cố Minh Thành, tôi cũng không nhận chi phiếu của dì! Chi phiếu của cô tôi để trên tấm bảng gỗ trong hoa viên!” Khương Thục Đồng cãi nhau với mọi người, nhưng không lớn tiếng, lại không giận dữ, khẩu khí rất nhanh, có một cảm giác kiêu ngạo bộc phát.
Cô không đề cập đến chuyện của Tiểu Cù, sợ lôi cô ra lại đắc tội thêm với cô ấy.
Mặc dù Tiểu Cù rất thích Cố Minh Thành nhưng thêm một kẻ thù chi bằng thêm một người bạn.
Cãi nhau rất dữ.
Từ lúc đầu Cố Minh Thành rất lo cho cô, trở nên có hứng thú, bởi vì anh rút ra kết luận: À, hóa ra cô không đồng ý chia tay với anh.
Vậy bây giờ họ vẫn đang còn yêu nhau.
Hơn nữa vẫn là Minh Thành.
Gọi như vậy, xa cách bốn năm trời thật sự rất lâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyentop.net

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.