🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hiển nhiên, sự trốn tránh của Khương Thục Đồng đã làm Cố Minh Thành tức giận, hôm nay Kiều Uy vừa ngang nhiên lớn tiếng với Cố Minh Thành, hôm nay người phụ nữ này lại đang lẩn trốn anh, hơn nữa, trước đó cô lại đưa ra yêu cầu “không…”, quả thật là --
Đang khiêu chiến giới hạn của anh.
Cố Minh Thành đột nhiên bế Khương Thục Đồng lên, bế cô vào phòng của anh, đặt lên giường, xé toạc quần áo của cô.
Hôm nay tâm trạng anh không tốt, đặc biệt khó chịu, sau giờ làm việc đã uống nửa bình ngũ lương, cho nên, bây giờ, lí trí không thuộc về anh, anh ta bây giờ, là một con dã thú, một con dã thú đã lâu không giao phối cùng với nữ giới, rất nhiều nỗi uất ức trước đây và dịch thể tích tụ lâu ngày, anh ta đều giải tỏa ra hết.
Khương Thục Đồng né tránh anh như một bản năng, vì anh ta bây giờ, rất hung tợn.
Cố Minh Thành đang xé toạc quần áo Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng dùng hết sức lực ngăn cản anh lại.
Cô sắp phát khóc lên rồi.
Cố Minh Thành một tay đặt lên phần mềm mại và nhô cao trên cơ thể cô, khá là đầy đặn, bỗng chốc kích thích hóc môn nam tính trong cơ thể Cố Minh Thành.
Khương Thục Đồng đã cảm nhận được anh ta dùng vật cương cứng của mình đưa vào vùng nhạy cảm của bản thân rồi.
Một tay anh ta muốn nới thắt lưng của Khương Thục Đồng ra.
Hai tay Khương Thục Đồng đột nhiên bắt tay anh lại, với giọng khóc nấc, khẩu cầu “Cố Tổng, xin anh, anh đã hứa rồi mà!”
Hành động của Cố Minh Thành đột nhiên dừng lại, dưới ánh trăng, anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Khương Thục Đồng.
Vốn dĩ Khương Thục Đồng cũng không phải là không từ chối không được, dẫu sao việc như thế này, kết quả của một lần và một trăm lần đều là như nhau, cô cũng đã là người của anh rồi, chẳng sao cả, ngược lại như vậy càng thấy cô quá nhu nhược.
Nhưng chính lúc nãy, lúc nãy khi Cố Minh Thành ngang tàn hốc hách xé toạc quần áo của cô, trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng Đóa Mễ bị Khương Vũ Vi ném từ trên lầu xuống, nó từ trên cao, rơi xuống mặt đất, tiếng khóc trở thành nỗi buồn, bất giác, sự kích động đó cực kì mãnh liệt.
Khương Thục Đồng òa khóc, cô đẩy Cố Minh Thành ra.
Cố Minh Thành không chút sức lực nằm trên giường, nghiêng người lại.
Anh nghiến chặt răng.
Trong bóng tối, Khương Thục Đồng không tìm được những mảnh quần áo rơi vụn dưới đất của cô, cô với tay lấy một chiếc khăn tắm màu trắng ở bên cạnh, che lên người, che rất xuề xòa, chỉ che được phần ngực trước, để lộ tấm lưng sau, dưới chân, vương vãi rất nhiều khăn, hình thành một đám mây dưới thân người cô, mái tóc dài của cô xõa sau lưng, tóc đen, tấm lưng đẹp, giống như một mỹ nhân ngư chạy trốn, bàng hoàng chạy ra ngoài.
Tuy Cố Minh Thành đã say, nhưng ý thức cực kì tỉnh táo, anh cười đau khổ, một tay anh kê lên trán mình.
Trách ai?
Trách anh quá quị lụy cô, trách anh tâm tư mê muội.
Sau khi Khương Thục Đồng trở về phòng của mình, tim luôn đập “thình thịch”, cô nghe rất rõ, rất rõ.
Khiến Khương Thục Đồng có một ảo tưởng, cô dọn đến ở nhà anh ta, chính là có ý dụ dỗ anh ta.
Lại hoặc là, trong thâm tâm cô vốn là nghĩ như vậy.
Trong lòng cô quả thật rất rất mâu thuẫn.
Cố Minh Thành không phải là lần đầu tiên đòi! Nhưng điều cô không ngờ là, hành động mãnh liệt của Cố Minh Thành đối với cô, cảnh tượng Đóa Mễ rơi từ trên cao đó luôn xuất hiện trong đầu cô.
Điều này rất kinh khủng.
Khương Thục Đầu lắc đầu, muốn dứt bỏ đi hình ảnh của Đóa Mễ.
Nhưng tuy Đóa Mễ không phải ruột thịt của cô, nhưng suy cho cùng cũng đã hao tốn rất nhiều tâm huyết của cô.
Trong lòng Khương Thục Đồng, quả thật là càng lúc càng mâu thuẫn rồi!
Tuy trong phòng tắt đèn, nhưng trong lòng Khương Thục Đồng giống như có một tấm gương rất sáng, cô có thể nhìn thấy rõ, cánh tay của Cố Minh Thành đặt trên trán.
Lúc Khương Thục Đồng ngủ say, đã là nửa đêm rồi, lúc tỉnh dậy cũng rất trễ rồi, sáng sớm, cô mặc áo ngủ ra cửa, nhẹ nhàng gõ cửa phòng của Cố Minh Thành, phát hiện anh đã đi rồi, cô mở cửa phòng, nhìn thấy quần áo của mình, được xếp ngay ngắn trên giường của anh, những mảnh quần áo bị anh ta xé rách dưới đất, cũng theo vị trí bị rách mà sắp xếp gọn lại, có thể ý của anh ta là, chờ Khương Thục Đồng tự xử lí quần áo của cô.
Cũng giống như lần trước, áo ngoài của cô xếp gọn, áo lót cũng xếp gọn, để ở một bên.
Khương Thục Đồng không kiềm được tưởng tượng bộ dạng lúc Cố Minh Thành xếp quần áo cho cô, trái tim một lần nữa trở nên rất mềm yếu.
Chiếc áo lót này là cô mặc qua, vẫn còn đọng mùi hương của cô.
Không kiềm được, mặt cô từ từ đỏ bừng lên.
……
Từ giây phút nhìn thấy quần áo đó, trái tim của Khương Thục Đồng đã tiến đến gần anh một cách vô thức rồi.
Đau đớn dằn vặt, Khương Thục Đồng quyết định đi nói chuyện với Cố Minh Thành, phải làm cho ra lẽ.
Nhưng xe vừa rẽ qua con đường đó, Khương Thục Đồng liền nhìn thấy, có một người quỳ bên cạnh một chiếc xe, hình như đang van xin gì đó, nhưng mà người trên xe, ném ra 3 tờ chi phiếu tiền triệu, rồi phóng nhanh chạy đi.
Khương Thục Đồng không nhìn nhầm, đó là xe của Cố Minh Thành, người lái xe là Cố Minh Thành, người ném tiền cũng là Cố Minh Thành.
Người đang quỳ ở đó, Khương Thục Đồng cũng biết, người này là một công nhân đã từng làm trong nhà xưởng của Khương Thục Đồng, cũng chính là một trong 200 người mà Cố Minh Thành cho thôi việc.
Khương Thục Đồng cảm thấy, hành động này của Cố Minh Thành, rất giống với một nhà tư bản máu lạnh.
Xem ra Cố Minh Thành ra ngoài rồi, hôm nay cũng chẳng nói được gì, Khương Thục Đồng về nhà xưởng của mình.
Chính là cảm thấy trái tim đã nguội lạnh đi một nửa.
Thái độ của Cố Minh Thành đối với cấp dưới, trước giờ cô đều không đồng tình!
Tối hôm nay, Khương Thục Đồng quay về Quốc Tế Phong Thành, nhưng mà, đợi đến nửa đêm 12 giờ, Cố Minh Thành vẫn chưa về.
Có thể vì chuyện tối qua, anh ta sẽ không xuất hiện trong một thời gian ngắn.
Khương Thục Đồng đột nhiên phát hiện, cô giống như một tiểu tam chờ đợi người tình trở về, chờ đợi tối nay anh ta sẽ đoàn tụ với vợ mình, trái tim cô đau thắt lại, nhưng mà nếu như anh ta có đến, giữa hai người cũng không có mối quan hệ thực nào cả.
Khương Thục Đồng phát hiện, hai người đang rơi vào vòng tròn kì lạ.
Bởi vì, bây giờ cô phát hiện, chỉ cần anh không ở đây, giấc ngủ buổi tối của cô sẽ càng tệ.
Thậm chí trong lòng nghĩ về những giây phút liên quan đến anh ta, Khương Thục Đồng cũng không dám nghĩ đến 3 từ “Cố Minh Thành”.
Ngại ngùng, nhút nhát, 3 từ này làm tim cô đau nhói, không kiềm được cúi gầm mặt xuống.
Cố Minh Thành, Cố Minh Thành --
Trước đây Khương Thục Đồng cảm thấy, cô rất yêu rất yêu Cố Minh Thành, nhưng mà, bây giờ cô phát hiện, xen vào biết bao thứ tình cảm không cân bằng, ngược lại càng sâu đậm, thường làm tim cô đau thắt lại.
Có một buổi tối, Khương Thục Đồng không ngủ được, 4 giờ hơn đã tỉnh dậy, cực kì tỉnh táo, dù sao cũng không ngủ được, chi bằng đến nhà xưởng!
Thức dậy lái xe, khí trời mùa hè sáng rất nhanh, nhưng mà 4 giờ hơn, vẫn rất yên tĩnh.
Từ xa xa, cô liền phát hiện nhà xưởng của mình nghi ngút khói, hình như đang trong ngọn lửa bùng cháy hừng hực.
Khương Thục Đồng lặng cả người, không phải là nhà xưởng của mình bốc cháy chứ?
Cô tăng tốc đạp chân ga, cách nhà xưởng càng gần, Khương Thục Đồng càng khó chịu – cả nhà xưởng đều chìm trong biển lửa.
Khương Thục Đồng không xuống xe, trong xe, bịt miệng lại khóc, sau đó, buông tay ra, khóc lớn thành tiếng.
Nhà xưởng lửa cháy nghiêm trọng, đã có nhân viên cứu hỏa đến dập lửa rồi, nhưng mà Khương Thục Đồng đoán, không còn cứu vãn được nữa.
Giây phút đó, Khương Thục Đồng quả thật đã có ý định chết đi.
Trước đây cô không phát hiện bản thân là người xui xẻo như vậy, tại sao năm lần bảy lượt xảy ra chuyện, đều là những chuyện như thế này?
Đóa Mễ chết thảm, nhà xưởng tan nát!
Đều là những chuyện khiến cô đau đớn tột cùng.
Hai thứ mà cô phấn đấu cả đời, đều rời bỏ cô mà đi.
Khương Thục Đồng đã khóc rất lâu trên xe, cô gào thét, đấm vào tay lái không thương tiếc.
Khói nghi ngút bốc lên cao, nhờ nhân viên cứu hỏa đến, đã từ từ dập tắt được, nhà xưởng đen kịt, mãi đến khi trước mặt Khương Thục Đồng biến thành đống hoang tàn đổ nát, thì trái tim Khương Thục Đồng cũng đã bị cháy thành từng mảnh vụn rồi!
Cảnh sát cũng đến rồi, điều tra sự việc đã xảy ra.
Khương Thục Đồng toàn thân bủn rủn trong xe, đi không nổi nữa, nhưng vẫn phải phối hợp với cảnh sát điều tra.
Cảnh sát nói, xem ra trận hỏa hoạn là sự cố, nhưng cũng không loại trừ khả năng có người gây ra, cảnh sát đưa vật chứng cho Khương Thục Đồng xem, trong đầu Khương Thục Đồng chợt giật mình.
“Khương Tổng, đây là vết tích phát hiện được ở góc tường có người hút thuốc, đã hút vài điếu xì gà, còn có vài thuốc Trung Hoa, và vỏ hộp thuốc Trung Hoa, cô có quen biết người hút loại thuốc này không?” cảnh sát hỏi.
Khương Thục Đồng ngơ ngác nhìn điếu xì gà, có thể thấy hiệu thuốc mờ mờ, xì gà Trinidad, xuất xứ từ Cuba!
Người hút xì gà vốn đã ngày càng hiếm, hơn nữa loại thuốc đắt tiền như vậy, không phải người đó thì còn ai?
Nhưng trong lòng Khương Thục Đồng khẳng định, vụ hỏa hoạn và người đó không hề liên quan gì tới nhau cả!
Hơn nữa, anh ta hút thuốc xong, trước giờ đều thích vứt cả vỏ hộp đi, chứ không giống như thế này, vo hộp lại thành một khối.
Từ vỏ hộp thuốc được vo thành khối này, Khương Thục Đồng đã biết, tuyệt đối không phải anh ta.
Nhất định là có người muốn đổ oan cho anh ta!
Là ai?
Khương Thục Đồng không biết.
Khương Thục Đồng dường như choáng váng lắc đầu với cảnh sát.
Cảnh sát đi rồi, nhưng còn cần Khương Thục Đồng lên lấy lời khai, Khương Thục Đồng phối hợp, hình như cảnh sát cũng tìm Cố Minh Thành lấy lời khai, dù sao về điếu xì gà, cảnh sát cũng sẽ rất nhanh tìm ra manh mối, không biết Cố Minh Thành nói như thế nào, hơn nữa, người như anh ta, khả năng vướng vào những việc như thế này rất ít, hầu như là không có!
Vì vậy, vết tàn thuốc tuyệt đối không thể là của anh ta để lại được.
Nhưng lại không có kẽ hở nào, kết luận cuối cùng của cảnh sát là: máy móc nằm trong nhà xưởng khô cằn, ma sát gây nên xẹt tia lửa, làm cháy dầu khí trong nhà xưởng, nhà xưởng thường bị tình trạng bốc cháy, bảo Khương Thục Đồng nhất định phải nghĩ thoáng ra.
Khương Thục Đồng chỉ cười gượng, xem ra cảnh sát cũng không thể giải quyết được gì!
Nhất định là có người phóng hỏa, nếu không không thể có vết tích giả mạo Cố Minh Thành hút thuốc ở ngoài bờ tường được, những điếu thuốc đó tuyệt đối không phải của Cố Minh Thành hút, Khương Thục Đồng biết, vì thuốc mà anh ta hút qua không phải như vậy!
Nhưng mà, cô đã hạ quyết tâm, việc này, cô sẽ tự mình điều tra đến cùng.
Cô lái xe dừng tại nhà xưởng của mình, một màu đen kịt, Khương Thục Đồng lại muốn rơi nước mắt.
Vừa đúng lúc xe Kiều Uy đi ngang qua, nhìn thấy bộ dạng này, anh ta đặc biệt đồng cảm nói với Khương Thục Đồng, “Đừng quá đau lòng! Phụ nữ mà, mạnh mẽ như vậy để làm gì chứ? Có một ô dù che chở là được rồi! Cố Tổng đâu rồi, anh ta chẳng phải là ô dù của cô sao?”
Khương Thục Đồng cảm thấy Kiều Uy xuất hiện quá đáng ngờ, Kiều Uy xuất hiện quá đúng lúc, từ lúc gặp Kiều Uy ở Thượng Hải, thì Khương Thục Đồng chưa từng gặp lại anh ta.
“Đi, đưa cô đến một nơi, vui vẻ lên nào!” Kiều Uy thấy sắc mặt Khương Thục Đồng đầy đau thương, nói với cô.
Khương Thục Đồng giả vờ trúng kế!
Đứa con chết rồi, nhà xưởng bị thiêu rụi, cuộc đời cô đã bị đẩy xuống tận cùng vực thẳm, nếu như cô còn không chống trả, thì thật uổng đời người!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.