Edit: Hoàng Bích Ngọc
Buổi tối lúc Lại Tư trở về, Tô tẩu sớm đã chuẩn bị một bàn cơm gia đình đầy mỹ vị.
"Cha, hôm nay con lái xe điện không gặp một chút trở ngại, cũng không đâm vào thứ khác, con có thể tiếp tục học lái xem với cha không?" Kể từ khi cắt đuôi theo dõi cho đến nay, Trích Trích bắt đầu cảm nhận sâu sắc được hai cha con họ cùng chung chí hướng, ngày nào cũng sùng bái anh, nguyện vọng muốn cha t*ng trùng dẫn đi lái xe.
"Công chúa Đô muốn học Piano."
"Được, tất cả đều cho."
Mắt Lại Tư nhìn xuống dưới chân hai đứa trẻ, đưa cặp công văn cho Tô tẩu, mỗi tay một đứa, dễ dàng ôm hai trái tim nhỏ vào lòng, hôn mỗi bên một cái.
"Mau tới đây ăn cơm đi, thức ăn cũng dọn hết lên bàn rồi." Tuyết Thuần dọn xong bát đũa, dịu dàng cười nhìn bọn họ đi vào.
Có con trai có con gái, có vợ đẹp, Lại Tư cảm thấy cuộc sống đã mỹ mãn rồi. Đây chính là hạnh phúc cần trân quý mà các Đương gia đời trước đắm chìm vào mỹ sắc dục vọng mà bỏ qua mất.
"Nói nhiều lần vậy rồi, đũa không phải cầm như vậy, ngón tay phải khép lại, là như thế này..... Đúng, đúng, chính là như vậy, ơ, Trích Trích làm hoàn toàn chính xác, Đô Đô vẫn phải cố gắng."
Tuyết Thuần ăn cơm cũng không bớt lo, quy quy củ củ dạy Trích Trích Đô Đô cách cầm đũa.
Lại Tư mỉm cười nhìn, chậm rãi nhai kỹ nuốt chậm, một màn trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-yeu-co-vo-ep-hon/2889912/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.