Edit: Hoàng Bích Ngọc
Tuyết Thuần cũng không trở về Nhà lớn ngay.
Đêm khuya trên bãi biển, trong bóng tối, một người đứng trong gió biển bồi hồi.
Cô không biết nên tin ai? Một bên là bạn tốt nhiều năm của cô và mẹ của anh ấy, một bên là người chồng mà cô yêu sâu đậm, Lại Tư.
Điều này giống như quả cân hai đầu vậy, giống như muốn xem cô phân biệt nặng nhẹ thế nào, hai bên đều làm cho Tuyết Thuần khó chọn.
Cô nguyện tin lời của Lại Tư nói, nguyện tin tưởng Thiến Sở Sở hận cô, Trình Lãng hận cô, kể cả bác gái muốn lừa cô mà cố ý bịa ra chuyện cũ. Cô muốn từ trong tìm ra sơ hở, lại chán nản phát hiện, không có dấu vết để cô lần theo.
Sau đó trong lòng không thể không nói phục chính bản thân mình, là Lại Tư làm. Cũng không biết đã nhủ lòng bao nhiêu lần, nhưng trong lòng cũng vẫn không chịu tin. Thậm chí cô còn giả thiết ra cảnh tượng y như thế, nếu Lại Tư thật sự làm ra loại chuyện đó.... .... Cô cũng không biết nên làm như nào mới phải?
Cô không nghĩ ra lý do để tha thứ cho anh, cô thật sự không có cách để bản thân đối mặt với anh. Nếu không thể tha thứ thì, chỉ đành.... ... chia tay thôi.
Sóng biển cứ nhấp nhô, từng đợt sóng cứ dồn dập rồi lại trở nên tĩnh mịch, thật giống với tâm trạng bây giờ của cô thật lo lắng, cùng với cảm giác cô độc.
Cô ôm chặt hai gối, ngồi ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-yeu-co-vo-ep-hon/2889866/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.