Edit: Thích Cháo Trắng
Nhà họ Tần vốn neo người, bởi vì cử hành tang lễ, hoa tang màu trắng treo lên càng lộ vẻ vắng lạnh tịch mịch.
Trong lòng Tuyết Thuần dâng lên cảm giác khó chịu, bước nhanh chân hơn đi vào.
"Cô chủ, cô trở về rồi, khuyên thế nào bà chủ cũng không cho phép hạ táng cậu chủ, không ăn không uống, khóc rống hai ngày hai đêm. Bác sỹ nói còn tiếp tục như vậy nữa, trạng thái thân thể như này, sớm muộn gì cũng sẽ cùng đi." DღdⒶდⓁê♡Ⓠuý❧D❀Ⓝ~
Thím Phì lau nước mắt, bà đã làm việc ở Nhà họ Tần mấy chục năm, đi theo Tần Dung, có sóng gió gì chưa từng thấy qua, nhưng vẫn là lần đầu thấy đến Tần Dung cực kỳ đau lòng như vậy, bà có dự cảm, bà chủ đây là thật sự muốn đi cùng thiếu gia.
Tuyết Thuần nhíu chặt lông mày lại, cô muốn đi vào linh đường an ủi mẹ nuôi, đứng ở cửa cũng đã liếc thấy cảnh mẹ nuôi ôm lấy quan tài khóc rống rồi, nội tâm của cô đột nhiên dâng lên một loại sợ hãi không cách nào nói rõ, tiếp theo đó chính là cảm giác buồn nôn cuồn cuộn dâng lên.
Đây là tâm bệnh!
Kể từ năm mười bốn tuổi ấy, sau đám tang của cha mẹ, cô không có cách nhìn thấy bất kỳ tang lễ nào nữa, cô sợ cái chết! Mỗi khi thấy những đồ vật có liên quan đến tang lễ, cả người cô sẽ co rút lại.
Có lẽ ở nước Mĩ đi theo Lại Tư quá hạnh phúc, cho nên cô tạm thời quên được đã từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-yeu-co-vo-ep-hon/2889823/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.