Trải qua xong một đợt giày vò đã là bảy giờ tối, Lập Hạ giống y như một con mèo con thoả mãn cười toe toét, tay chân mặc dù đã mềm nhũn nhưng vẫn còn giãy dụa muốn kẹp lấy Ngôn Dĩ Luật không cho đi, cũng không biết là bụng đang kêu không ngừng rồi, Ngôn Dĩ Luật mặt không có chút biểu tình, nhưng trong lòng lại dở khóc dở cười.
Vốn định nửa kéo nửa đỡ Lập Hạ mang vào phòng tắm, kết quả cô gái này làm nũng hô hào chân nhuyễn, Ngôn Dĩ Luật trực tiếp ôm ngang người cô đặt vào trong bồn tắm, còn phải giúp cô gái y như con mèo con lười biếng này rửa mặt.
Nhưng Ngôn Dĩ Luật vẫn thấy rất vui vẻ.
Lập Hạ của anh.
Lập Hạ chân thật, không phải ở trong mộng nửa che nửa đậy, cảm nhận không được độ ấm, nghe không được lời nói, chỉ có thể suy đoán, giơ tay muốn đụng đến cái đầu kia nhưng đó chỉ là hư ảnh không đụng tới được.
Bây giờ Lập Hạ ở trước mặt của anh chân thật biết bao, đôi tay ấm áp, dòng nước ấp áp, còn có lời nói không có đạo lý như vậy.
“Mau giúp em kỳ lưng, không được để nước làm ướt đầu em.”
Cô vẫn giống như khi còn bé chính là một tiểu bá vương.
Ngôn Dĩ Luật có bao nhiêu nhớ nhung cô gái như vậy.
Ba năm trước đây Lập Hạ rời khỏi thành phố này, không có lý do gì, không để lại tin tức.
Tuy Lập Hạ không nói gì, nhưng anh lại biết, đó là bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-yeu-anh/2266171/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.