Sau khi Lâm Thành quay về phòng, anh lại lấy sổ ghi chép và kịch bản ra xem lại.
Anh không phải là một diễn viên có năng khiếu, cũng không có kinh nghiệm xuất thân chính quy. Tuy đã quay phim truyền hình trong nhiều năm, nhưng vai diễn toàn là vai siêu phụ, hơn nữa yêu cầu của phim truyền hình đối với diễn viên cũng không cao, thứ anh học hỏi được cũng có hạn. Anh từng học khóa bồi dưỡng diễn xuất bài bản, nhưng để diễn được một cách chân thực thì vẫn là chưa đủ.
Anh cũng không biết trước máy quay, mình rốt cuộc có thể thể hiện ra được bao nhiêu phần. Chỉ có thể tiếp tục nỗ lực mà thôi.
Vương Trạch Văn sẵn lòng chỉ bảo cho anh cẩn thận như vậy, anh rất biết ơn. Đặc biệt là sau khi đã hiểu được trong giới này, tình người quá bạc, người ta sẵn lòng nâng cao đạp thấp, không ai cho không nhau cái gì, anh lại càng thêm cảm kích.
Lâm Thành nhắm mắt lại, bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh khi quay chính thức, biến phòng ngủ trở thành phim trường, để bản thân đắm chìm vào đó.
Thần trí từ từ trở nên mơ hồ, mà hình ảnh trong đầu lại càng trở nên rõ ràng.
Anh cảm thấy bản thân chính là Bắc Cố.
Hắn mặc một chiếc ngoại bào màu đen, đứng giữa đất trời lạnh giá, quay đầu lại nhìn, khung cảnh xơ xác tiêu điều.
Phùng Trọng Quang lại đặt tay lên lưng anh, thúc giục: "Đi mau!"
Lâm Thành bắt đầu hồi tưởng.
Cảnh này, là cảnh Bắc Cố một đường đi theo Phùng Trọng Quang về phương Bắc, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-that/156396/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.