Yêm đốc tiên, Đàu Bài, Đàu Bài, yêm đốc tiên…..
Sau khi thức ăn được dọn lên, Cố Thanh vẫn cảm thấy thực huyền diệu, một mình cô, và Đàu Bài, mặt đối mặt ngồi ăn yêm đốc tiên…. T T cô phải bình tĩnh hít sâu không thất thần, đây là lần đầu tiên gặp mặt thuần thuần khiết khiết a…. Hiển nhiên buổi tối ở trong siêu thị ôm chó thấy hắn mua đồ, tuyệt đối không tính là thật sự tiếp xúc.
Yêm đốc tiên là món cô thích nhất, hằng năm đợi khi trời rét đông lạnh mới được ăn, tuyệt đối là thời gian chờ đợi tươi đẹp nhất của Cố Thanh.
Sau đó…..
Được rồi, món ăn ngon nhất và thanh âm đẹp nhất, ngồi cùng nhau……
Cô dùng đũa chọc chọc măng trong chén trước mặt, lần đầu tiên cùng nam giới không phải bạn học, không phải thân thích ăn cơm, phải nói gì đây a T T
Cô ngẩng đầu.
Đầu Bài vừa lúc gắp rau, nhìn cô: “Sao thế?”
…………..
Không thế nào cả T T nhưng là Đầu Bài ngài không biết là lần đầu tiên ăn cơm mà như vậy, im lặng hài hòa, không nói chuyện, thật lòng đó, thật lòng không xấu hổ sao…. Cố Thanh thốt ra: “Chỗ này làm thức ăn rất ngon.”
Mạc Thanh Thành cười cười: “Nơi này đúng là ăn ngon.”
Thật là một nơi sạch sẽ đơn gản, hơn nữa gần phòng ghi âm, đi bộ không đến mười phút… Khẳng định nơi mấy người Mạc Thanh Thành thường xuyên đến?
“Anh rất thích ăn yêm đốc tiên.” Mạc Thanh Thành chợt nói.
“Em cũng vậy,” Cố Thanh phụ họa, “Bất quá đa số đều là ba mẹ ở nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-nho-rat-nho-anh/93234/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.