Quan tâm sẽ loạn.
Từng trạm từng trạm lướt qua, âm thanh ma sát trên đường ray đặc trưng của tàu điện ngầm, còn có không khí đặc trưng của nơi này, khiến cô càng cảm thấy không biết nên ngồi đến nơi nào. May mắn cuối cùng cầm điện thoại lại nhớ tới Canh Tiểu Hạnh, với tâm lý có thể tìm được người này sẽ tìm được người kia, cô gọi cho Canh Tiểu Hạnh.
Hiển nhiên cô bé lên thẳng nghiên cứu sinh này còn nhàn rỗi hơn cả cô, khi nhận điện thoại còn chưa tỉnh ngủ.
Còn có cảm giác rất yên ắng... "Cậu tìm được Tuyệt Mỹ không?" Cố Thanh không có tâm tình truy hỏi Canh Tiểu Hạnh vì sao phải thấp giọng như ăn trộm vậy.
"hHắn à.... không chắc tìm được, có việc gấp?"
"Ừ," cô nói ngắn gọn, "Di động của hắn tắt máy, không biết bị gì, mình
không tìm được hắn không biết nên đến bệnh viện hay đến nhà. Nên muốn hỏi Tuyệt Mỹ, hắn có ở nhà không."
Tuyệt Mỹ là người làm việc tại nhà, đương nhiên hỏi hắn là thỏa đáng nhất.
"Tìm Đầu Bài à, nói không chừng hắn mở máy ngay đó..."
Giọng Canh Tiểu Hạnh kéo dài, không biết đang nghĩ gì
"Nhưng giờ mình đang ở trên tàu điện ngầm," Cố Thanh thở ra một hơi, "Trạm tiếp là tới nhà của hắn rồi."
"Hả? Gấp thế? Có chuyện gì vậy?" Canh Tiểu Hạnh dường như đã phát hiện tâm tình cô không ổn.
"Không có gì.... Chỉ là vừa nghe nói bệnh viện của hắn có bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm, rất nhiều bác sĩ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-nho-rat-nho-anh/2355199/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.