***
Chương 82: Một chương ngọt ngào
***
Chu Trạch An tỉnh dậy trên giường lớn trong phòng ngủ chính, theo thói quen muốn quàng tay ôm lấy người bên cạnh, sờ một hồi không thấy ai. Mơ màng ngồi dậy, chợt nhớ ra tối hôm qua hắn bị Trương Nhai đuổi đến phòng ngủ chính chưa được dọn dẹp. Lý do là Trương Nhai muốn ở một mình trong phòng cho khách để suy ngẫm.
Tối qua Chu Trạch An vừa dọn giường, vừa bùi ngùi mãi không thôi. Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, tư duy và hành vi của Trương Nhai luôn khác hẳn người bình thường như thế, may mà lần này không bỏ lỡ nhau nữa. Nhưng hiển nhiên đối với Trương Nhai, lực tác động của những chuyện này kinh khủng hơn nhiều.
Chu Trạch An nghĩ nghĩ, đứng dậy đi tới phòng cho khách, qua một đêm cũng không xê xích gì nhiều.
Có lẽ hai ngày này thể xác và tinh thần của Trương Nhai đều mệt mỏi, lúc Chu Trạch An đẩy cửa đi vào cậu cũng không tỉnh, một cục nhô lên trên giường. Chu Trạch An đi qua ôm cả người cả chăn lên.
Hắn gỡ chăn xuống, để lộ ra gương mặt vẫn ngái ngủ.
"Ưm? Anh làm gì vậy... ưm ưm..."
Một nụ hôn chào buổi sáng khiến Trương Nhai hoàn toàn tỉnh táo, đối diện với đôi mắt chưa đeo kính áp tròng của Chu Trạch An, cậu lại nhớ tới chuyện hôm qua.
"Anh tránh ra!" Trương Nhai chui khỏi ngực Chu Trạch An, đẩy người hắn ra xa, "Em giận anh lắm đấy."
Chu Trạch An: ??? Sao qua một đêm rồi mới giận?
"Đều tại anh! Pháp sư đáng thương thảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-muon-bi-anh-ay-ich-ich/446458/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.