Thời điểm Triệu Đông Sanh lên lầu thì Nguyễn Điềm đã tỉnh rồi, uống hết bát cháo, tắm rửa sạch sẽ, trả lại nhiệt kế cho y.
Triệu Đông Sanh nhận lấy nhiệt kế, nhìn xuống: ” Ân, không sốt.” Để một bên, dựa vào tủ đầu giường nhìn Nguyễn Điềm: ” Cho em ba ngày nghỉ, nghỉ ngơi tốt đi.”
” Nửa ngày là tốt rồi, buổi tối em đến Mây…”
” Vẫn tính lương như thường.”
Nguyễn Điềm ngồi thẳng, ngoan ngoãn nhìn y cười: ” Vậy thì nghỉ ba ngày.”
Triệu Đông Sanh ngoắc ngoắc cằm hắn: ” Hỏi em chuyện này.”
” Hỏi đi.” Nguyễn Điềm xuống giường hướng đến tủ quần áo, bị Triệu Đông Sanh kéo về, ôm ngồi trên tủ đầu giường: ” Đi đâu?”
” Lấy quần áo.” Nguyễn Điềm giằng co, bẻ tay y: ” Thả ra.”
Triệu Đông Sanh áng chừng một chút, cau mày nói: ” Làm sao cảm giác nhẹ đi vậy? Ốm thế này không được, phải nuôi lại từ đầu rồi.” Nói xong đặt Nguyễn Điềm xuống giường: ” Toàn xương thôi, ôm đau tay.”
Nguyễn Điềm tức không chịu nổi, lấy gối ném vêd phía Triệu Đông Sanh: ” Lúc lên giường làm sao không chê không kêu đau, lúc này lại dở chứng, khốn nạn!”
Triệu Đông Sanh ném gối trở lại, cúi đầu nhìn hắn, vẻ mặt thành thật: ” Tại sao lại sốt? Là bởi vì tư thế kia khiến em cực khổ sao? Nói đi, lần tới chúng ta…”
” Không phải!” Nhắc đến tư thế kia mặt Nguyễn Điềm lại nóng, tức giận nâng mắt trừng Triệu Đông Sanh, thấy y không giống như nói đùa, Nguyễn Điềm cúi đầu, trầm mặc nửa ngày, thấp giọng nói: ” Do anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-mem-cung-rat-ngot-ngan-nhuyen-ngan-diem/1307712/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.