Nguyễn Điềm rên rỉ không nói đủ hay không đủ, nhưng cũng làm cho Triệu Đông Sanh muốn hỏng.
Đã như vậy, kia liền thoải mái mà thao.
Nguyễn Điềm uốn éo người mềm nhũn, lúc Triệu Đông Sanh còn chôn trong cơ thể thì tự làm mình thư sướng một hồi. Tiếp theo bắn tinh trước mặt y, mặt sau cũng bóp lại, Triệu Đông Sanh bị bóp đến căng cứng, vỗ một cái trên mông hắn, đột nhiên đẩy đến nơi sâu nhất, bất động.
Chân trái Nguyễn Điềm treo trên khuỷu tay Triệu Đông Sanh, vịn bả vai y, chân phải kiễng lên, điếc không sợ súng, tiến lên tai y, dinh dính nhớp nhớp mà nói, ” Đừng dừng a, còn muốn.”
Triệu Đông Sanh kích động muốn bắn tinh, nặng nề phun ra một hơi, liền động, ” Đừng thúc anh, sau không cho khóc lóc xin tha.”
Nguyễn Điềm cắn môi rên rỉ, hai gò má ửng hồng, đôi mắt ướt át, dáng dấp xuân tình phơi phới, ” Anh không thích nhìn em khóc sao?”
Ngón tay Triệu Đông Sanh vuốt nhẹ môi hắn, đôi mắt càng thêm trầm, ” Em cảm thấy thế nào?”
Sau đấy Nguyễn Điềm bị ôm đi đặt trên ghế sofa, mới ngồi xuống lại bị Triệu Đông Sanh ấn nằm. Triệu Đông Sanh cởi áo hắn ra, cúi người, từ trán Nguyễn Điềm một đường hôn xuống ngực, cuối cùng đem hai hạt đo đỏ ngậm vào trong miệng, hai má Nguyễn Điềm đỏ chót, cau mày trầm thấp rên rỉ, hai chân cọ cọ eo Triệu Đông Sanh, xấu hổ liền phóng đãng.
Triệu Đông Sanh liếm liếm, rồi ngẩng đầu tại xương quai xanh của Nguyễn Điềm cắn một cái, đem đùi phải của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-mem-cung-rat-ngot-ngan-nhuyen-ngan-diem/1307710/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.