Đêm nay cả người Triệu Đông Sanh sảng khoái, ngủ một giấc đến mười giờ sáng, chuyện thứ nhất khi mở mắt là mò người nằm bên cạnh, không thấy – cái người tối hôm qua bị y lăn qua lộn lại thao hơn nửa đêm không thấy đâu!
Triệu Đông Sanh ngồi dậy, lấy điện thoại gọi cho Nguyễn Điềm, vừa thông liền rống, ” Em đi đâu!”
Đầu bên kia điện thoại Nguyễn Điềm nhỏ giọng nói, ” Tôi đi mua ít đồ.”
” Mua cái gì thần bí a.” Triệu Đông Sanh cau mày, ” Thuốc tránh thai?”
” Anh… bệnh thần kinh!”
Triệu Đông Sanh để điện thoại xuống, hơi híp mắt lại, được đó, dám cúp máy.
Đợi gần nửa giờ người mới trở về.
Triệu Đông Sanh ngồi trên ghế salông, nghiêm mặt nhìn Nguyễn Điềm, ” Mua cái gì?”
Nguyễn Điềm chậm rãi đến gần, cho y xem bữa sáng cầm trên tay, ” Sữa đậu lành cùng bánh quẩy, còn có bánh bao, anh ăn không?”
” Không ăn!”
” Vậy tôi tự ăn.”
Nguyễn Điềm chống bàn trà chậm rãi quỳ trên thảm trải sàn, cắm ống hút uống một hớp sữa đậu nành, cầm một cái bánh quẩy, cắn một miếng, thấy Triệu Đông Sanh cau mày nhìn hắn chằm chằm, Nguyễn Điềm dừng lại, đưa một cái bánh quẩy mới cho Triệu Đông Sanh, ” Ăn rất ngon.”
Triệu Đông Sanh nhận lấy, ghét bỏ mà ăn một miếng, vừa ăn vừa mắng, ” Em là không có đầu óc sao? Trong quán này cũng có phòng ăn, gọi điện là có, còn chạy ra ngoài mua, toàn đồ chiên dầu…” Nguyễn Điềm thật sự không nghĩ tới Triệu Đông Sanh sẽ ăn, có điểm khó tin, nhanh nhẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-mem-cung-rat-ngot-ngan-nhuyen-ngan-diem/1307708/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.